"Sao trăng cái gì ?" Lam Tử Tuyết xù lông lên "Cậu như thế nào là giẫm đạp lên nỗi đau của người khác đấy !"
Bích Chi cười híp mắt : "Cậu như thế này là có phúc lắm đấy, nỗi đau ở đâu ra ?"
Lam Tử Tuyết vẻ mặt ngờ nghệch : "Phúc ?" "Cậu điên hả, nghĩ sao thế này mà gọi là phúc." Lam Tử Tuyết cáu lên.
"Tớ cứ tưởng hôm đó là dứt khoát lắm rồi. Làm sao biết được, hôm sau hắn còn chuyển đến đối diện nhà tớ, định cư lâu dài rồi. Còn nữa, hắn cứ lấy cớ không làm người yêu thì làm bạn để bám riết tớ. Một tuần này sáng mở mắt ra là thấy hắn, tối trước khi đi ngủ cũng thấy hắn, chỉ còn thiếu gặp ác mộng thấy hắn nữa thôi."
Bích Chi gật gật đầu, hỏi lại :
"Chẳng phải cậu có...cái đó sao ? Sao không dùng để hù dọa hắn ?"
Lam Tử Tuyết chột dạ. Phu nhân sao vẫn còn nhớ nhỉ ?
"Ừ, à...ừ thì.....thật ra hắn cũng không gây nguy hiểm gì cho tớ, nên thôi !"
Bích Chi liếc Lam Tử Tuyết đầy khinh bỉ. Không nỡ thì cứ nói không nỡ đi, bày đặt làm cao chi hông biết !
"Còn anh trai cậu thì sao ? Ảnh mà biết thì...." Bích Chi đưa tay làm động tác chém đầu "Thê thảm lắm !"
"Ây dô" Lam Tử Tuyết phẩy phẩy tay "Cái này thì cậu khỏi lo, anh ấy bây giờ đang ở bên Syria, chiến sự bên đó căng thẳng lắm, tạm thời vẫn chưa về được !"
Bích Chi thở dài, thấy thương thay cho Lam Tử Uy. Em gái hắn nuôi lớn bao nhiêu năm, lại vì con nhà người ta mà không muốn gặp hắn. Haizz, đúng là bi kịch !
Bích Chi dùng ống hút đảo đả ly coca, bỗng sựt nhớ :
"À, Tần Dung sao rồi ?" Ý của cô là, Lam Tử Tuyết đã xử cô ta chưa.
Lam Tử Tuyết trầm mặc. Nghĩ lại vẫn là có chút lạnh sóng lưng. T
Tần Dung là tiểu thư duy nhất của Tần gia. Tần thị là công ty chuyên về du lịch có tiếng trong ngành, địa vị trong giới cũng khá lớn, thế nên Tần Dung mới hòng hách như thế. Nhưng mà chỉ sau một đêm, tất cả đều thay đổi. Toàn bộ giấy tờ về tài chính và thuế má của công ty từ lúc mới thành lập đều bị tung ra. Tần thị lộ ra việc trốn thuế gần 3 tỷ đồng, hơn nữa còn có kinh doanh bất hợp pháp các loại, đều bị phanh phui. Tần thị chỉ trong một đêm liền phá sản, tổng giám đốc công ty-cha của Tần Dung còn đang đứng trước nguy cơ bị ngồi tù.
Cơ nghiệp mấy mươi năm của nhà họ Tần, đều bị hủy trong tay...
Lam Tử Tuyết lắc đầu thở dài, nói với Bích Chi :
"Cô ta còn đang nằm viện trị thương, nghe nói là gãy xương." Lam Tử Tuyết cũng không ngờ, một cú của Tạ Phong lại mạnh đến như vậy. Hắn ta quả thực khó lường.
Bích Chi à một tiếng, không nói gì nữa.
Tạ Phong đứng cạnh cửa sổ hút thuốc. Làn khói từ miệng hắn tỏa ra cũng ma mị như hình ảnh của hắn bây giờ vậy. Hắn mặc một cái áo khoác màu bạc nửa bao phủ lớp áo sơ mi màu xanh nhạt bên trong. Ánh nắng chiều tà chiếu lên khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn khiến đôi mắt hắn lộ ra tia lạnh lùng, còn có chút cô độc.
Sự cô độc của một người đứng trên đỉnh cao danh vọng. Sự cô độc của một con sói lão làng. Sự cô độc của một người thiếu tình thương.
"Phong, hôm nay anh thật mê người nha !" Một vòng tay ôm lấy Tạ Phong từ phía sau, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.
Amy phát hiện tâm trạng của Tạ Phong cũng giống như thời tiết hôm nay vậy, trời âm u mù mịt, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi bảo.
Amy ngồi lên bàn, vắt chéo chân để lộ ra cặp đùi trắng nõn, thon dài, ngón tay khều khều lên hàng nút áo của Tạ Phong.
"Phong, tâm trạng anh hình như không tốt ?" Nhẹ giọng hỏi.
Tạ Phong nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Bình thường hắn rất ân cần với người này, cũng cảm thấy đối với người này có chút hứng thú. Nhưng mà giờ từ trong thâm tâm hắn bài xích người phụ nữ này, vì lí do gì hắn cũng không biết.
Tạ Phong gạt tay Amy khỏi người mình, đứng dậy.
"Không có. Tâm trạng tôi rất tốt ."
Amy hơi khựng lại, cách cư xử của Tạ Phong trước đây luôn rõ ràng, sao bây giờ lại không mặn không nhạt với cô như vậy.
Amy tiến lên ôm ngang hông Tạ Phong thăm dò :
"Em rất nhớ anh, đã rất lâu rồi chúng ta..." Bàn tay thanh mảnh vuốt ve lồng ngực săn chắc của Tạ Phong.
Tạ Phong lạnh lùng nói :
"Tôi vừa mới hủy Tần thị, cô đừng để tôi tiếp tục đụng đến Lands." Mở cửa bỏ đi.
Amy nhìn theo bóng lưng của Tạ Phong, trầm mặc một lúc rồi gọi điện thoại : "Alo, Nicolas, là tôi đây..."
Lam Tử Tuyết đưa mắt nhìn lên cao, ánh nắng gay gắt làm đầu cô hơi choáng.
Má nó, nắng thế này, nghĩ sao mà lôi cả lớp ra ngoài sân tập thể dục !
Đại học A có một truyền thống "Tốt đẹp", đó là phải giữ vững sức khỏe để có thể học tới nơi tới chốn. Vì vậy cho nên, những buổi thể dục ngoài trời thế này vẫn thường hay diễn ra.
Nhưng cũng không nhất thiết là phải trong hoàn cảnh này chứ !
Bích Chi chỉ vừa mới đứng trong cái nắng này chưa tới 5 phút mà đã bủn rủn chân tay, vừa định vươn tay lấy chai nước trong giỏ đã bị người khác đoạt mất :
"Này, tôi lấy trước mà !" Bích Chi vươn tay qua định giựt lấy.
Người kia làm sao lại để Bích Chi lấy lại dế dàng, cười nhạo nói :
"Sao cô không bảo Phó hội trưởng đem đến đây vài thùng ? Hay là cô cũng sợ cô ta ?" Tiếp đó là hàng loạt tiếng cười khinh bỉ của những người trong lớp.
Lam Tử Tuyết lôi Bích Chi đang tức xì khói trong đám người đó ra, đưa cho cô một chai nước khác.
"Chuyện này là sao hả ?" Bích Chi gặn hỏi Lam Tử Tuyết. Trong một tuần cô đi còn xảy ra chuyện gì nữa, sao không nghe Lam Tử Tuyết nói gì ?
Lam Tử Tuyết thong thả uống hết nửa chai nước mới nói :
"Như cậu thấy thôi ! Miệng lưỡi thế gian, không cần để ý làm gì !"
Tần Dung từ trước đến nay trong mắt mọi người đều là hình ảnh hiền lương thánh thiện chuẩn nữ thần. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, sinh viên của Đại học A đều thuộc hàng có đầu óc, làm sao lại không biết chuyện này có vấn đề.
Vậy nên mũi giáo của dư luận đương nhiên đều chĩa về cô- một người có xảy ra tranh chấp đồng thời sẽ nhận được lợi ích nếu Tần Dung gặp chuyện, hơn nữa lần trước không ít người nhìn thấy Tạ Phong lôi Lam Tử Tuyết đi.
Chuyện này Lam Tử Tuyết có muốn nói không liên quan đến mình cũng khó.
Bích Chi vô lực nhìn Lam Tử Tuyết. Mặc dù nói là không cần quan tâm nhưng thâm tâm Lam Tử Tuyết lại vô cùng để ý, chỉ là không muốn cô nhìn thấy bất kì sự yếu đuối nào của bản thân thôi.
Tiếng còi phát lên, hơn hai mươi học sinh nhanh chóng tập hợp.
"Mấy em xem mấy em kìa" Thầy giáo chỉ vào đám học sinh tập hợp muộn "Sức trẻ của mấy em dùng để làm gì mà giờ nhìn kiệt quệ thế hả ? Mau lên cho tôi !"
Một trong những đứa chạy đã tập hợp xong hét lên, chỉ vào mấy đứa đang chạy tới :
"Thầy ơi, tụi nó có bạn gái hết rồi đó thầy !" Rồi cả đám ôm nhau cười nghiêng ngả.
Thầy giáo hơi kéo mũ xuống, nghiêm túc suy nghĩ tụi nó nói cái gì. (=))
Lam Tử Tuyết cũng phì cười, cái nắng oi bức cũng được giảm bớt phần nào.
"Một, hai..." Lam Tử Tuyết mặt đỏ như gấc, thở hồng hộc.
Mẹ ơi, sao cái sân trường nó to thế này ? Năm vòng cho chết à !
Lam Tử Tuyết mới chạy được hai vòng đã thấy chân như nhũn ra, sắp khuỵu xuống sân.
Gắng gượng, phải gắng gượng !
Lam Tử Tuyết nhìn những người chạy lướt qua mình, cố gắng tiếp tục chạy. Một bóng đen lướt qua, đẩy bả vai cô một cái. Lam Tử Tuyết ngã xuống sân.
Lam Tử Tuyết nhìn lên, người kia còn để lại cho cô cái nhếch mép.
Bích Chi thấy vậy vội chạy lại đỡ Lam Tử Tuyết đứng lên, ngồi trên ghế.
"Cậu có sao không ? Có cần xuống phòng y tế cầm máu không ?" Bích Chi lo lắng nhìn vết thương trên đầu gối Lam Tử Tuyết hỏi.
Lam Tử Tuyết cố nặn ra một nụ cười :
"Chỉ hơi xây sát thôi, cậu lo cái gì ! Cứ để tớ ngồi đây là được rồi !"
Bích Chi đành để Lam Tử Tuyết lại đó, tiếp tục hoàn thành vòng chạy.
Lam Tử Tuyết nhìn quanh khắp sân trường. Ở phía bên kia là sân bóng rổ, trên sân bây giờ là đội bóng rổ của trường.
Lam Tử Tuyết rất có hứng thú với môn này nên chăm chú xem.
Đột nhiên, quả bóng lao tới, đập vào đầu Lam Tử Tuyết.
Lam Tử Tuyết cảm thấy một cú này quả không nhẹ, cả đầu cô đều quay mồng mồng, tầm mắt trở nên nhạt nhòa.
"Này, bạn ơi ! Bạn có sao không ?" Một giọng nam truyền đến.
Lam Tử Tuyết ngước mắt lên, hơi sững sờ. Người đàn ông đang ôm trái bóng kia cũng sững lại, một lúc sau lại nở nụ cười.
"Doãn Lâm, cậu sao lại ở đây ?" Kể từ lần gặp hôm trước, khoảng thời gian này hai người vẫn chưa từng gặp lại.
Doãn Lâm cười tươi, để lộ hai má lúm đồng tiền :
"Tớ có mấy anh em cũ học trường này, hôm nay rủ đến đây đánh bóng." Nói rồi như để chứng minh, cậu nhồi quả bóng lên xuống vài lần. "Thấy không ?"
Lam Tử Tuyết bật cười, bao nhiêu năm rồi, Doãn Lâm vẫn vậy, vẫn có đôi chút giống trẻ con, khi cười vẫn để lộ lúm đồng tiền, khi ở bên cạnh vẫn khiến cô vui vẻ.
Lam Tử Tuyết kí đầu Doãn Lâm một cái, cười nói :
"Mau ra sân đi, bạn cậu chờ kìa !"
Doãn Lâm cười cười ôm bóng chạy đi, còn không quên quay đầu vẫy tay với Lam Tử Tuyết.
Lam Tử Tuyết theo dõi trận bóng từ nãy giờ, nhưng chỉ là nhìn bao quát, bây giờ mới có tiêu điểm trên sân.
Lam Tử Tuyết nhìn rõ từng bước chạy đà, chuyển chỗ của Doãn Lâm. Quan sát kĩ từng động tác lên rổ, dunk (úp rổ) hay jump shot (nhảy lên và ném rổ) của cậu. Và khi Doãn Lâm dùng tay cướp quả bóng từ tay đối phương rồi bật nhảy hoàn thành một cú ném xa ba điểm tuyệt đẹp, Lam Tử Tuyết đứng dậy, không ngừng vỗ tay hoan hô.
Doãn Lâm chạy lại chỗ Lam Tử Tuyết nhận lấy chai nước trong tay cô. Vui vẻ để cô dùng khăn lau mồ hôi trên người.
"Bao nhiêu năm rồi, khả năng chơi bóng của cậu cũng tăng không ít nhỉ ?"
"Cũng giống như khả năng nói chuyện của cậu ngày càng sắc bén thôi !"
Hai người mải mê nói chuyện, không phát hiện ra chiếc xe màu đen BMW đã đậu bên ngoài hàng rào sân bóng được hơn nữa tiếng.
Dưới cái nắng gay gắt, một thân ảnh cao lớn tựa vào cửa xe. Chiếc áo sơ mi màu trắng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, thấm vào da thịt.
Tạ Phong vẫn như trước không chớp mắt nhìn về phía Lam Tử Tuyết, còn có...Doãn Lâm.
Lúc nãy Tạ Phong có việc bàn bạc với hiệu trưởng trường Đại học A nên sang đây, bàn chuyện xong rồi thì không muốn đi nữa, muốn ở lại ngắm Lam Tử Tuyết.
Vậy nên toàn bộ hắn đều thấy. Từ lúc Lam Tử Tuyết bị người ta đẩy ngã trên sân, hắn khắc ghi hình dáng tên đó, chờ ngày hỏi tội, rồi lại nhìn thấy Bích Chi dìu cô đến ghế, hắn cảm thấy đau lòng.
Vừa lúc hắn định tiến vào thì Doãn Lâm xuất hiện, một cú bóng đó ném vào đầu Lam Tử Tuyết dường như cũng ném vào mộng hắn, bảo hắn mau tỉnh.
Người phụ nữ hắn yêu thương nhất , một tuần nay mỗi lần nhìn thấy hắn đều khó chịu bây giờ lịa chăm chú ngắm nhìn một người đàn ông khác trên sân.
Người phụ nữ hắn yêu thương nhất , một tuần nay không thèm nói chuyện với hắn, bây giờ lại vui vẻ cười đùa với người đàn ông khác.
Trời càng lúc càng nắng, nắng đã chói tới mức nhìn xa cũng thấy đau mắt.
Nhưng trên sân, những chàng trai vẫn chơi bóng rổ.
Bên góc sân, Lam Tử Tuyết vẫn dõi theo một bóng người.
Bên ngoài hàng rào, Tạ Phong vẫn đứng đó. Chờ đợi một giây phút nào đó, Lam Tử Tuyết sẽ quay người, phóng tầm mắt qua đây, nhìn thấy hắn.
Nhưng mà hắn cứ chờ, cứ chờ , Lam Tử Tuyết vẫn không nhìn qua, chỉ một lòng hướng nhìn lên sân bóng.
Hắn cứ chờ, cứ chờ, mãi đến khi trời đổ mưa.
(Chả là tg thấy mạch truyện hơi nhanh nên muốn chậm lại chút. Mấy nàg thấy sao? Cmt cho t bik vs.
Bên sstruyen cok lấy thì sửa lại thể loại lk ngôn tình dùm nha. Tks)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]