“Bà nói Giang Nhẫn là người đàn ông tốt, phải yêu anh thật nhiều nha.”
***
Giang Nhẫn đem thức ăn hâm nóng về quay về trước ghế sô pha: “Thính Thính, dậy ăn cơm xong rồi về phòng ngủ tiếp.”
Mạnh Thính xoa xoa đôi mắt, vui vẻ nói: “Anh về rồi!”
“Ừm.” Anh dịu dàng vén tóc cô lên, “Em ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, em không để ý nên ngủ thiếp đi. Để em đi hâm lại đồ ăn rồi hai đứa mình cùng nhau ăn nhé.”
“Anh hâm rồi, em cứ ngồi đây đi.”
Mạnh Thính ngủ một giấc nên tinh thần tốt hơn nhiều. Nhưng còn Giang Nhẫn thì bận rộn đến nửa đêm mới về, cô nhìn sắc mặt anh vẫn bình thường, không thể nhìn ra được chuyện rốt cuộc đã đến mức độ nào rồi.
Hai người cơm nước xong xuôi, Mạnh Thính thu dọn chén đũa muốn đi rửa chén.
“Để anh.” Giang Nhẫn đè lại tay cô, “Em về phòng ngủ đi.”
“Không được.” Đôi mắt cô như tỏa ra tia sáng, “Em không còn buồn ngủ nữa, anh đã lâu không được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, mau đi ngủ trước đi.”
“Nghe lời nào.” Anh cong khóe môi, thu dọn hết chén đũa rồi đi vào phòng bếp.
Căn nhà này được mua lúc Giang Nhẫn còn đi học, lúc đó anh không hề thiếu tiền, mua một căn ba phòng ở hai phòng khách, nội thất trang trí rất xa hoa. Giang Nhẫn rửa tay đi ra ngoài thì thấy cô đang đứng bên cửa nhìn mình, anh không nhịn được cười: “Sao còn chưa đi ngủ? Mai em về nhà rồi phải không?”
“Ừm.”
“Ba em có biết em đến nơi này hay không?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-vuong-sung-ai-co-vo-mu/3775367/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.