Chỉ hôn một chút như vậy thôi, nhưng anh có thể vì cô mà phấn đấu cả một đời.
***
Tiễn Mạnh Thính lên máy bay xong, lúc Giang Nhẫn về nhà thì Giang Quý Hiển đã trở về.
Chủ tịch Giang trưng ra bộ mặt thối: “Hôm nay có chuyện gì xảy ra hả? Nói đi là đi, một đống cục diện rối rắm kia nếu không phải được xử lý kịp thời thì buổi lễ khai mạc đã bị trì hoãn từ lâu rồi.”
Mi mắt Giang Nhẫn còn không buồn nhấc lên: “Nếu như Văn Mạn bò từ trong mộ ra, ông còn biết cái gì nữa sao?”
“Mày có ý gì?”
“Ông nói xem tôi có ý gì?”
Giang Quý Hiển ngậm miệng, Giang Nhẫn đang phiền chán, anh cũng không muốn đem Mạnh Thính ra so sánh với người đàn bà kia, nhưng đây quả thật là lời nói hữu hiệu nhất đối với Giang Quý Hiển.
Bà nội Giang không hay biết hai cha con đang giương cung bạt kiếm với nhau, còn tưởng rằng hai người họ đang đùa giỡn nên cực kỳ phấn khích đem chiếc vòng cổ đưa đến trước mặt Giang Quý Hiển và Giang Nhẫn: “Thánh vật đấy, của tiểu Quan Âm Nương Nương.”
Giang Nhẫn bật cười, vẫn là bà nội anh đáng yêu nhất.
Anh hỏi bà cụ: “Có thể đưa cho con cái này không?”
Bà nội Giang ôm chặt vào trong ngực: “Không cho, cái này sau này phải truyền cho cháu dâu.”
“…” Cô ấy chính là cháu dâu của bà đó.
Mặc dù Giang Nhẫn nóng lòng muốn lấy lại đồ vật trong tay bà nội, nhưng anh cũng không đến mức vô sỉ mà lừa gạt bà để lấy lại nó.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-vuong-sung-ai-co-vo-mu/3775357/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.