“Con rất thích cô ấy.”
***
Sự việc lần này kéo theo nhiều rắc rối, Thư Dương phải xin nghỉ học để chăm sóc Mạnh Thính.
Thật ra Mạnh Thính cũng không biết phải đi đâu để tìm Giang Nhẫn, cô có gọi điện cho anh nhưng không bắt máy, gửi tin nhắn cũng không có hồi âm.
Cho đến tận ngày hôm nay cô sắp sửa phát hoảng đến muốn bật khóc thì mới gọi được cho Giang Nhẫn.
Cô mặc bộ quần áo màu xanh trắng của bệnh nhân, dáng vẻ gầy yếu trơ trọi.
“Giang Nhẫn.”
Giọng nói của chàng trai khàn khàn, khẽ “Ừm” một tiếng.
“Anh đang ở đâu, em có thể đến tìm anh được không?”
Đầu dây bên kia yên tĩnh hồi lâu.
Yên tĩnh đến mức cả hai người đều nghe được tiếng hít thở của đối phương, cô khẽ hít một hơi, tiếng khóc nức nở vang lên: “Em cảm nhận được, có phải anh đã ôm em ra khỏi đó đúng không?”
Anh đã ôm em ra đúng không? Giang Nhẫn ngắm nhìn ánh trăng sáng trong bên màn cửa sổ, nắm thật chặt cái chăn. Thiếu niên dùng sức rất mạnh, đến mức gân xanh trên cánh tay nổi gồ lên.
Anh cố dùng hết sức lực toàn thân mới có thể thản nhiên nói: “Không phải, lửa lớn như vậy, anh không vào trong đó được.”
Mạnh Thính không tin.
Nhưng anh không có ý định nói cho cô biết, chủ tịch Giang đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Giang Nhẫn đang gọi điện thoại.
Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng tái nhợt, chủ tịch Giang hết nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng tức giận hét: “Cúp ngay!”
Tiếng rống quá lớn, ngay cả Mạnh Thính cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-vuong-sung-ai-co-vo-mu/3775348/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.