Mạnh Thính đột nhiên rất muốn biết, ở thời điểm đó đến tột cùng là anh muốn nói điều gì?
***
Mạnh Thính và Thư Lan đã lâu lắm rồi không hề nói chuyện với nhau, Thư ba ba cũng hiểu giữa hai đứa con của mình đã không còn có khả năng quay về như xưa nữa rồi.
Mạnh Thính rửa mặt xong rồi trở về phòng đi ngủ.
Đêm hè không khí khô ráo, trong nhà không có lắp máy điều hòa nên Mạnh Thính mở cửa sổ ra, học một chút từ vựng mới rồi đi ngủ.
Cơn gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi đến, đã lâu lắm rồi Mạnh Thính không nằm mơ, nhưng đêm nay cô đã có một giấc mơ.
Cô mơ về đời trước sau khi được tung hô là hoa khôi không lâu, trong năm ấy có một hôm cô làm xong trực nhật, là người cuối cùng rời khỏi lớp học.
Từng phiến lá cây ngô đồng bị gió thổi kêu vang sào sạt, làm trực nhật cùng với cô còn có một nữ sinh.
Nữ sinh ấy chọc vào cánh tay của cô: “Mạnh Thính cậu mau nhìn ra ngoài xem, cái người kia cứ nhìn chằm chằm vào cậu đó, cậu quen với anh ta hả?”
Mạnh Thính quay đầu sang, ở bên ngoài phòng học của bọn họ có một thiếu niên tóc màu bạc đang đứng đó.
Khi đó đang vào tháng Mười Một, anh đeo chiếc hoa tai kim cương màu đen, trên người khoác một bộ áo khoác bằng da. Khóe miệng của anh có một chút vệt máu còn tồn đọng, chắc chắn là mới vừa đánh nhau với người ta không lâu, nhìn qua là biết không phải học sinh trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-vuong-sung-ai-co-vo-mu/3775336/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.