Bệnh Yêu - Đằng La Vi Chi
Editor: Hedy
- --0o0---
Mỗi một đường kim mũi chỉ đều được kết bằng sợi lông vũ, làn váy trắng như đang vỗ cánh bay, tỏa ra ánh sáng lung linh mỹ lệ.
***
Lúc Mạnh Thính về đến nhà, Thư Dương đang ngồi trên sô pha xem đá banh.
"Thư Lan đâu rồi?"
Thư Dương quay đầu lại, trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu xuất hiện một tia kinh ngạc. Quả thật gần đây chính cậu cũng nhận ra thái độ của Mạnh Thính đối với Thư Lan đang dần dần thay đổi. Trước đây chị ấy đối xử với Thư Lan rất tốt, cũng gọi "Tiểu Lan" giống như ba hay gọi, nhưng dạo gần đây Mạnh Thính và Thư Lan duy trì một khoảng cách nhất định, xem nhau như người dưng.
Thư Dương nhàn nhạt trả lời: "Ở trong phòng."
Mạnh Thính mím môi, cô không đi tìm Thư Lan mà về phòng mình lấy cái rương ra.
Vừa mở ra, cô phát hiện nó đã bị lục tung.
Chiếc váy ba lê bị vò thành một cục, mặt dây chuyền nhỏ kia không thấy đâu nữa. Mạnh Thính vuốt phẳng nếp nhăn trên chiếc váy, chiếc váy lông màu trắng cũng biến mất.
Mắt nhìn của Thư Lan cũng tốt đó chứ.
Thứ quý giá nhất trong rương của cô chính là chiếc váy lông vũ màu trắng kia.
Đó là chiếc váy mà mẹ phải mất nửa năm để hoàn thành, Tăng Ngọc Khiết rất xinh đẹp nhưng xuất thân không được tốt lắm, bà sinh ra ở một thôn quê nhỏ. Ông bà ngoại của Mạnh Thính dạy học ở trong thôn, Tăng Ngọc Khiết khi còn trẻ đã yêu sai người.
Bà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-vuong-sung-ai-co-vo-mu/3775297/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.