Yêu đương là chuyện đòi hỏi phải nuôi dưỡng cảm xúc.
Vì thế Lục Thành đẩy lùi thời gian mình đến công ty một chút, đầu tiên gặp Tạ Thanh một chút. Mỗi buổi sáng, Lục Thành đứng dưới lầu chờ cô, sau đó cũng đi đến công ty. T
Hai ngày sau, lúc Ngô Mẫn và Ngụy Bình rủ nhau xuống Starbucks lầu một mua cà phê vừa vặn nhìn thấy hai người bước lên lầu cùng nhau. Ngụy Bình hít một hơi lạnh tỏ vẻ ê răng: “Không cần phải đến mức đó chứ, từ nhà Ly Đại đến đây chỉ có ba phút thôi!”
Ngô Mẫn cũng hừ một tiếng: “Đáng sợ đáng sợ, thật đáng sợ, không nghĩ được lúc yêu đương Lục tổng lại là cái dạng này!”
Thang máy, Lục Thành ôm Tạ Thanh một cách tự nhiên, rất vui vẻ tận hưởng cảm giác cô run rẩy một chút, sống lưng cũng căng thẳng theo.
Cô luôn như vậy. Trừ lần xem phim hôm đó cô chủ động dựa vào hắn, bình thường cô ấy cũng không chủ động tiếp cận hắn.
Giống như cô thực sự không có thói quen tiếp xúc thân mật, thậm chí còn có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không biểu thị quá nhiều phản kháng.
Cho nên không sao cả, từ từ rồi sẽ quen thôi.
Lúc đi ra khỏi thang máy, hắn hôn thái dương cô một cái: “Buổi chiều luật sư Trương có thể sẽ tới, chút nữa sẽ mở cuộc họp.”
“…” Tạ Thanh vừa xoa xoa thái dương theo bản năng vừa ngẩng đầu, “Họp về gì cơ?”
“Về <Văn thải phong lưu>.” Hắn trả lời.
Tạm thời <Văn thải phong lưu> không nhận được tài trợ, lúc trước tiền đầu từ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-van-dong-thu-tinh/534623/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.