Biểu hiện mất khống chế cảm xúc của cô rất rõ ràng, chỉ riêng từ việc cô không xưng hô khách khí nữa cũng có thể nghe ra.
Lục Thành nheo mắt lại, gằn từng chữ: "Cô có ngại không nếu hợp tác xuất bản với Khởi Văn một lần nữa?"
Hắn cố ý muốn nhìn cô tức giận nhưng sắc mặt cô chỉ tái nhợt trong nháy mắt, sau đó cô đã tỉnh táo lại.
Cắn chặt hàm răng, gương mặt cô đầy vẻ tức tối đánh giá hắn: "Lục tổng đang cố ý chọc tôi tức giận sao?"
"..." m mưu bị bại lộ, Lục Thành hậm hực nở nụ cười.
Cô tỏ vẻ khinh thường thoáng qua, có lẽ cảm thấy hắn như vậy rất tẻ nhạt. Sau đó cô lại cúi đầu, chuẩn bị tiếp tục viết bản thảo.
Nhưng mà Lục Thành nói: “Có tiện tới phòng làm việc của tôi nói chuyện một chút hay không?"
“?” Tạ Thanh giật mình, lại ngẩng đầu, sau đó nhíu mày, “Chuyện hợp tác với Khởi Văn, anh nghiêm túc sao?"
Khẩu khí của cô cứng rắn trở lại, hơn nữa, cũng không khách khí.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ nhìn cô. Mày kiếm mắt sáng, sự kiên định bên trong đó còn có một loại cảm giác không biết miêu tả thế nào, làm cho cô bất giác mềm mỏng lại.
Cô đứng dậy, hắn nghe được cô bất mãn oán giận: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lục Thành cười nhẹ, nhưng không nói gì, bước ra cửa phòng trước cô một bước, lịch sự giúp cô mở cửa.
Bởi vì sóng gió ban nãy, cửa vừa mở ra, ánh mắt của toàn bộ người trong khu làm việc dồn tới. Tạ Thanh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-van-dong-thu-tinh/534595/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.