"... Cô biết?" Vẻ mặt Đinh Nhất Phàm căng thẳng, sau đó bật cười, "Đúng, cô rất thông minh, cô đương nhiên biết rõ."
Cô có thể bình tĩnh đối mặt với bất kỳ tính toán của Đào Nhiên mà không cần chút cảnh báo nào.
Nói một cách dễ hiểu, cô nhìn rõ sự ân cần của hắn.
Tới bệnh viện thăm cô, mang thức ăn cho cô, còn cẩn thận chọn phần ăn Giáng Sinh.
Trong lúc vô tình còn bộc lộ tâm tình thấp thỏm.
Mỗi ngày hắn đều không ngừng tưởng tượng ra phản ứng của cô, sau khi cô tới nhà ăn trước một bước, khi gặp cô hắn càng khẩn trương, trăn trở suy nghĩ có phải cô đã biết cái gì hay không.
Cô đương nhiên biết rõ.
Tại sao hắn phải ôm may mắn trong lòng, cảm thấy có lẽ cô không biết đâu?
Tạ Thanh thấy hắn bất giác nắm tay thành quyền, còn nói: "Cảm ơn anh nói cho tôi biết chuyện của Đào Nhiên."
Cô không quá quan tâm chân tướng này, bởi vì mặc dù có biệt cũng không thể giải quyết cái gì.
Nhưng ít ra có thể gỡ bỏ một chút hiếu kỳ trong lòng.
Tạ Thanh cất bước ra ngoài, muốn đưa tay đẩy cửa.
Đinh Nhất Phàm lại đột nhiên gọi cô: "Tạ Thanh."
Cô nghiêng đầu, lông mày hắn hơi nhăn lại, thoạt nhìn rất kiên định lại có chút thất vọng: "Nếu như tôi cứ theo đuổi cô thì sao?"
Tay của cô dừng một chút: "Tự do của anh, tôi quản không được. Chỉ là đứng ở góc độ là bạn bè, tôi đề nghị anh đừng theo đuổi tôi.”
Đinh Nhất Phàm không cam lòng: "Vì sao?"
Tạ Thanh: "Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-van-dong-thu-tinh/265738/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.