Mọi thứ đều sợ chăm chỉ, cũng sợ “mở ra lối riêng".
Lúc Đào Nhiên viết ra kịch bản hại Tạ Thanh, hiển nhiên không ngờ được cô sẽ dẫn cốt truyện tới nước nhận dạng vân tay.
Hai người im lặng nhìn nhau hơn mười giây, Đào Nhiên sợ hãi lùi bước:
"... Tôi thật sự không nhớ rõ tôi đưa cho cô bản giấy, nhưng cô đã nói tới thế, tôi tin vậy."
Con người đôi khi rất thú vị, biết rõ người xem đã có phán xét trong lòng, nhưng vẫn cố gắng cứu vãn tôn nghiêm, cho rằng như thế thì sẽ không quá mất mặt.
Tạ Thanh không tỏ ý kiến gì, còn nói: “Lúc cô giải thích với Tống tổng, thuận tiện nói hộ tôi một tiếng."
“Cái gì?”
Ánh mắt Tạ Thanh dán lên mặt cô ta: "Cô và tôi đều cảm thấy, tôi thích hợp viết bên tổ nam tần hơn."
Tổ trưởng tổ nam tần: "Hả?"
Trâu Tiểu Doanh cũng đá chân Tạ Thanh ở dưới gầm bàn: "Thanh Thanh..."
Tạ Thanh hỏi Đinh Nhất phàm: "Được hay không?"
"..." Đinh Nhất Phàm gặm gà rán, "Tôi không có ý kiến, Tống ca đồng ý là được."
Đào Nhiên hung hăng lườm hắn một cái nhưng hắn không có cảm giác gì.
Tạ Thanh đương nhiên phải đi cùng Đào Nhiên tới chỗ Tống Mặc giải thích chuyện bản thảo không hoàn thành, bằng không có quỷ mới biết Đào Nhiên sẽ nói như thế nào với Tống Mặc.
Quá trình giải thích coi như thuận lợi, tuy rằng Tống Mặc cau mày đánh giá Tạ Thanh và Đào Nhiên một lượt, trong mắt viết rõ "Các cô rốt cuộc có thù oán gì", nhưng ngoài mặt vẫn nhận lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-van-dong-thu-tinh/265730/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.