“Trên bức họa của Lilith có một ấn ký hình số bảy, mà viên kim cương trên những chiếc nhẫn thân vương lại vừa vặn tương xứng với ấn ký đó!” Josie khó hiểu hỏi: “Ấn ký nào? Tại sao ta không thấy ấn ký nào?” “Nếu không phải có Lily thì ta cũng vĩnh viễn không thể biết được điều này.” Shere liếc nhìn Tô Lị. Được rồi... cuối cùng thì đề tài cũng lại rơi xuống trên đầu cô. Tô Lị không nói gì mà chỉ tựa đầu lên thành xe, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ. Josie hỏi tiếp: “Vậy nếu bỏ nhẫn vào ấn ký kia thì sẽ phát sinh chuyện gì?” Shere lắc đầu nói: “Có lẽ sẽ giải đáp được nguyên nhân mà Lilith biến mất!” Josie cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói: “Hiện tại, trưởng lão bên ta đang ở Milan, ta sẽ đến đó lấy nhẫn giúp ngươi.” “Hy vọng là thế!” Shere nghiêng đầu cười khẽ, trong mắt hắn lại là vẻ ưu sầu mà không ai có thể nhìn ra được. Dường như sự tình không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng của hắn... Từng Thân vương của Huyết tộc đều có một lãnh địa riêng, cũng như bản thân hắn là Thân vương Venture quản lý toàn bộ Luân Đôn của Anh Quốc. Những huyết tộc ở địa phương khác đến đây kiếm ăn đều phải được sự đồng ý của hắn, và đương nhiên hắn cũng có thể mặc kệ. Các thân vương khác cũng như vậy, địa phương Josie quản lý là thành phố Milan của Italy, còn của Cleves là thành phố München của nước Đức. “Khi đó dường như tôi đã nhìn thấy trí nhớ của Lilith.” Đột nhiên lúc đó Tô Lị đã nhẹ nhàng nói ra câu nói kia. ... Thời tiết có chút lạnh lẽo, ẩm ướt, bầu trời đã xám xịt. Trận mưa buổi sáng làm cho cả con đường mát lạnh. “Eggers, anh nói xem em có thể sống bao lâu nữa?” Dưới bầu trời đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng nhưng không mang theo chút tình cảm nào. Cô gái lẳng lặng bước từng bước trên con đường xám gắt. Mái tóc đen dài gơn sóng dài đến ngang eo, nhìn qua chỉ khoảng 20 tuổi, gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm, không có ai biết lúc này cô đang suy nghĩ điều gì! Một người đàn ông với dáng người cao gầy, hai tay đeo găng tay màu trắng, không nhìn rõ được gương mặt đi đến bên cạnh cô gái, giọng nói hắn vô cùng dễ nghe nói với cô gái: “Vĩnh hằng, em có thể sống một cuộc sống vĩnh hằng!” Cô gái cười lạnh: “Em không bao giờ tin tưởng vào từ ‘vĩnh hằng’, nó mơ hồ không rõ ràng, mà những thứ không có thực thì sẽ làm cho em có cảm giác không an toàn.” “Ta sẽ luôn ở bên cạnh em, Lilith. Chỉ cần nơi đâu có em thì ta sẽ ở đó.” Lần này Eggers không nói ra từ ‘vĩnh hằng’, bởi vì nó sẽ làm cho cô có cảm giác không an toàn. Lilith ngẩng đầu nhìn Eggers, trên môi lộ ra nụ cười chân thực nhất của cô... và hình ảnh đó cứ như thế dừng lại với không gian và thời gian xung quanh... ... “Eggers, ngươi muốn rời xa ta?” Huyết trượng trong tay Litlith lóe lên ánh điện đỏ thẫm, phát ra tiếng vang Ầm ầm” vì sự phẫn nộ cực điểm của cô. “Lilith... thật xin lỗi!” Lilith nhìn Eggers đứng phía xa kia, dưới chân hắn là hàng ngàn thi thể, khuôn mặt hắn vẫn mơ hồ như trước, người khác vẫn không thể thấy rõ được sắc mặt của hắn, nhưng nếu để ý kỹ thì vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được sự ưu thương của hắn. Trong không khí tràn ngậm mùi máu tươi, Eggers đứng đối diện với Lilith, mà lúc này bên người hắn dần xuất hiện một đám ma cà rồng Ma Đảng vẫn luôn muốn đưa Lilith vào chỗ chết. “Eggers!!! Ngươi phản bội ta!!!” Thanh âm tràn ngập phẫn nộ của Lilith vang vọng khắp bầu trời, qua thời gian rất lâu mà vẫn chưa dứt... ..... Tô Lị đang nằm trên chiếc giường mềm mại thì đột nhiên ngồi bật dậy, vuốt cái trán đầy mồ hôi và vài sợi tóc dính trên má sang một bên. Lần này đã là lần thứ mấy cô mơ đến giấc mơ này? Vẫn là một cơn ác mộng như vậy, hết lần này đến lần khác làm cho cô sợ hãi mà tỉnh dậy giữa đêm khuya. Từ khi cô cho chiếc nhẫn của Shere vào ấn ký trên bức tranh kia thì trừ những hình ảnh ngắn ngủi xuất hiện lúc đó, thì ngày nào cô cũng mơ thấy một cơn ác mộng giống nhau. Mỗi lần như vậy cô đều sẽ bị giọng nói phẫn nộ của Lilith làm cho bừng tỉnh. Tô Lị rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa Lilith và người đàn ông tên Eggers đó! Vì sao Eggers lại đột nhiên phản bội Lilith? Nhưng đáng tiếc là giấc mơ nào cô cũng chỉ có thể nhìn thấy hai hình ảnh đó, mà mỗi lần đều không thể nào nhìn thấy rõ khuôn mặt của Eggers. “Vẫn là cơn ác mộng đó sao?” Không biết từ khi nào Shere đã xuất hiện trong phòng của Tô Lị. Hắn vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế, hai chân bắt chéo lại, tao nhã nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, hắn liếc mắt nhìn Tô Lị ở trên giường đang chuẩn bị thay quần áo và hỏi. Tô Lị đang cởi quần áo đến một nửa thì vội vàng quay đầu nhìn về phía Shere vẫn đang thảnh thơi ngồi uống cà phê, nghiến răng nhiến lợi nói: “Shere, tôi, đang, thay, đồ!” “Ta biết, em cứ tiếp tục đi, ta không nhìn đâu!” Tô Lị lập tức đen mặt, tức giận lấy tay chỉ ra ngoài cửa: “Hiện tại, ngài, lập tức, đi, ra, ngoài, cho, tôi!” Nhưng Shere lại lấy một tốc độ như sét đánh không kịp bịt tai xuất hiện trên giuồng của Tô Lị, cả người cao lớn của hắn đè cô nằm xuống giường. “Lúc nãy em lại mơ thấy giấc mộng cũ sao?” Toàn bộ cơ thể của cô bị Shere kiềm giữ không thể động đậy. Hai mắt Tô Lị mở to vì hắn đột nhiên xuất hiện mà giật mình, lúc này cô chỉ có thể ngơ ngác mà gật đầu với hắn: “Ừ!” “Tốt lắm!” Shere nói xong liền buông tay cô ra rồi đứng lên và xoay người đi ra ngoài cửa, để lại một mình Tô Lị ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau khi Tô Lị thay xong quần áo và vệ sinh cá nhân, cô liền đi xuống dưới lầu, lúc này Shere và Alar đang thong thả ngồi trên một cái bàn rất dài trong nhà ăn. Thấy cô đến, Ian liền nhanh chóng kéo chiếc ghế dối diện với Shere mời cô ngồi xuống và mang bữa sáng lên cho cô. Lúc này Tô Lị mới quan sát Shere đang ngồi phía đối diện với mình, hai người ngồi ở hai đầu của chiếc bàn, cô đoán khoảng cách giữa bọn họ cũng phải hơn mười thước. Alar ngồi ở bên cạnh Shere, vẫn không hề có ý tốt liếc nhìn cô một cái. Được rồi, cô ở lâu đài của Shere này cũng đã được một khoảng thời gian, thỉnh thoảng cô đều phải nhận những ánh mắt xem thường và vài lời nói châm chọc của Alar, cho nên hiện giờ cô coi như đã miễn dịch với cậu nhóc, cũng may là mặc dù lúc trước Ryan Lane có một chút thành kiến với cô nhưng dạo gần đây đã thay đổi không ít. Đối với Tô Lị khi cô phải ở trong một toàn lâu đài của ma cà rồng mà nói thì có thể nhìn và nói chuyện được với một con người duy nhất là Ryan Lane làm cho trong lòng cô được an ủi không ít. Tòa lâu đài của Shere rất lớn, có hơn mười gian phòng giống y như nhau, điều này làm cho Tô Lị khi mới đến phải chịu khổ không ít. Mỗi lần cô trở về phòng của mình, đều phải mở từng phòng ra xem phòng nào là phòng của cô. Bên trong lâu đài còn có một tòa nhà Barlow mang phong cách như hoa viên, ở đó có đủ loại hoa tường vi trắng, thỉnh thoảng Shere sẽ đến đó uống trà chiều. Hắn thân là một vị bá tước đại nhân tôn quý, một thân vương huyết tộc cao quý, nhưng trong tòa lâu đài của hắn lại ít người đến dọa người. Điều này làm cho tòa lâu đài rộng lớn càng thêm lạnh lẽo buồn tẻ. Cộng thêm Tô Lị vừa mới đến thì cả tòa lâu đài chỉ có đúng 7 người. Thấy Ian đang bưng bữa sáng dặt lên bàn cho cô, cô liền ngẩng đầu cười nói: “Cảm ơn cô, Ess.” “Ta là Ian.” “Ess.” Lúc đó cô gái đang đứng bên cạnh Shere cũng lên tiếng, tỏ vẻ cô ấy mới chính là Ess. Tô Lị xấu hổ cười. Trước trong lớp của cô cũng có một cặp chị em gái sinh đôi, nếu như bình thường thì cho dù là thai song sinh cùng trứng đi chăng nữa thì nhất định sẽ có vài đặc điểm khác nhau. Nhưng là hai chị em song sinh trước mắt cô, cho dù là ngoại hình, tính cách, hành vi hay cách nói chuyện đều giống nhau như đúc. Cô chỉ biết Ian là chị, Ess là em, bình thường cô đều không thể phân biệc được ai là chị ai là em, nên cô chỉ có thể gọi tên bọn họ dựa trên cảm gai1c của mình mà thôi. Ngay lúc đó, giọng nói chế giễu của Alar liền vang lên: “Thật sự là loài người ngu ngốc!” Tô Lị vẫn cúi đầu ăn, không thèm để ý đến cậu nhóc. “Clever gọi điện nói Joise đã trở về từ Milan.” Shere đột nhiên nói. “Ngài ấy có mang nhẫn về không?” “Không biết. Nhưng giọng nói của Cleves có chút kỳ quái, lát nữa chúng ta sẽ đến lâu đài của Joise, Cleves cũng đang ở đó.” “Tôi biết rồi.” Tô Lị gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Shere, ngài có biết Eggers là ai không?” “Không biết!” Shere cũng thật sự không biết người đó là ai sao? Tô Lị có chút buồn rầu. Nếu như biết người đó là ai thì ít nhất bọn họ có thể tìm hắn để hỏi một vài chuyện liên quan đến Lilith rồi! Chẳng lẽ hắn cũng biến mất giống như Lilith? Qua những cơn ác mộng đó Tô Lị có thể nhìn thấy được người này có quan hệ không ít với Lilith, hơn nữa dường như Lilith rất thích hắn ta, khó trách khi cô nhắc đến đến tên người đó thì thái độ của Shere lại không tốt, dù sao thì người ta cũng lả tình địch của hắn! Dùng xong bữa sáng, Tô Lị và Shere liền đi lên xe ngựa đến đến tòa lâu đài của Joise.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]