— Tôi lờ mờ thấy bảng tên trên áo blu của anh, len lén vội vội vàng vàng nhìn lướt qua —— Tăng Sách. Còn lo cười thầm tên người ta kỳ quái, nhưng lại quên mất tên của mình cũng là chuyện cười cho người khác còn gì. —
~~~~~
‘Anh bao giờ thì rảnh ? Tôi mời anh ăn cơm.’
Tin nhắn được gửi đi, đợi hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
‘Có nhận được tin nhắn không vậy ?’
Vẫn như cũ không có.
‘Tôi là Phó Gia Y, anh có thấy tin nhắn thì hồi âm cho tôi đi.’
Vẫn không có.
Đợi cả buổi trời, mí mắt cũng muốn khép lại. Dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng được, nam nhân sau khi thấy tin nhắn của cậu chắc chắn sẽ trưng ra một bộ mặt vô biểu tình, sau đó đại khái sẽ ném điện thoại qua một bên, không thèm để ý tới nữa.
“Này, ngồi thẫn thờ làm gì thế ?”
Trác Dật vừa chuẩn bị xong xuôi chuẩn bị đi giao cơm.
“Có mấy đơn vậy ?” Gia Y tựa vào xe máy mình híp mắt hỏi gã.
“Hai cái. Trên đường Urumsi lần trước đó.”
“Ừm.” —— Ể ? Đường Urumsi ? “Tổng cộng bao nhiêu ?”
Trác Dật leo lên xe chuẩn bị nổ máy, “900 a, làm gì ?”
“Ê, để tôi đi, tôi đi giao cho !”
“Hả ?” Trác Dật đội mũ bảo hiểm vô, buồn bực: Cậu làm gì mà tích cực vậy ?
“Để tôi để tôi, tôi muốn đi !” Giật lấy túi đồ ăn còn nóng hổi trên tay Trác Dật, lên xe của mình, đội mũ bảo hiểm vào lên ga, “Trời nóng thế này, cậu cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-sau-lam-kim-dieu-nhat/192938/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.