— Bất luận bên cạnh em có bao nhiêu người, anh sẽ luôn là bờ vai duy nhất mà em muốn ôm lấy mãi không buông. —
﹋﹋﹋﹋
Khi Tăng Thác nhận được một cú điện thoại, biểu tình trên mặt hắn còn rét lạnh hơn bất kỳ lúc nào khác.
Trịnh Dịch Tắc đang nghỉ trưa trên salon phòng khám, thích ý híp mắt, thấy Tăng Thác bắt điện thoại rồi nói một câu: “Đúng, là tôi.” Sau đó trầm mặc. Nhìn không rõ được biểu tình của Tăng Thác, chỉ nghe cuối cùng hắn trầm giọng nói: “Tôi lập tức qua.” Rồi lưu loát cúp điện thoại.
“Hửm ? có chuyện gì vậy ?”
Tăng Thác không liếc hắn lấy một cái, lập tức ra khỏi phòng nghỉ, hấp tấp cất bước.
Đoạn đường đến bệnh viện nhỏ kia không mất bao nhiêu thời gian, nhưng khi ngồi trên taxi lại nóng vội khó hiểu. Ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hâm nóng đến khiến da đầu hắn tê dại.
Cứ nghĩ sắp đến mùa hè rồi, chắc cậu sẽ không phát bệnh thường xuyên.
Thế nhưng hôm nay đến tột cùng là trạng huống nào đây ?
Phó Gia Y, em lại ăn lung tung gì nữa vậy ? Hay là làm gì ?
Giờ phút này, chân mày Tăng Thác gắt gao nhíu chặt vào nhau, nóng vội đến mức hận không thể ngay tức khắc nhìn thấy cậu.
Lúc tìm được cậu trong bệnh viện tư nhân kia, cậu đang ngồi trên ghế ở đại sảnh, sắc mặt thoạt trông không được tốt lắm.
Vội vàng đi qua, phát hiện có Trác Dật ngồi bên cạnh cậu.
Tăng Thác lúc này không còn lòng dạ nào bận tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-sau-lam-kim-dieu-nhat/1400735/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.