— Trên thảo nguyên Huitengxile, cô nghe được lời nói dịu dàng nhất thế gian: Đã quen chọc em giận, quen phải giải thích sau đó, quen được em nhường nhịn, quen được em tha thứ, nhưng lại không có thói quen không thấy được em. —
﹋﹋﹋﹋
Tình sự qua di, Gia Y từ từ nhắm hai mắt nằm bên người Tăng Thác. Hô hấp phập phồng, thong thả mà rõ ràng.
Tăng Thác tựa vào đầu giường một hồi, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Vừa trở lại trên giường, Gia Y mở to mắt nhìn sang hắn, trở mình một phen.
“Sao còn chưa ngủ ?” Nam nhân kéo chăn giúp cậu, ngồi ở đầu giường.
Người nọ giấu không được tâm sự nên nói ra: “Ưm không có gì, chỉ là nghe Cát Cát nói cô ấy nháo đòi chia tay với Trịnh Dịch Tắc.”
“Ừ.” Tăng Thác như có như không lên tiếng. Chuyện riêng của người khác, hắn từ trước tới nay không có lòng dạ quan tâm.
“Trịnh Dịch Tắc có nói với anh không ?”
Tăng Thác lắc đầu, “Được rồi, ngủ đi.”
Sau khi nằm xuống, lại nghe Gia Y vẫn còn thì thầm: “… Trịnh Dịch Tắc hình như rất để ý chuyện trước kia của Cát Cát.”
Đại khái chính là chuyện sẩy thai với bạn trai cũ, tuy không nói thẳng ra nhưng Tăng Thác hiển nhiên vẫn nghe hiểu.
“Nếu đã yêu một người, chẳng phải nên bao dung tất cả, kể cả quá khứ của người kia sao.”
“Ừ.” Tăng Thác nghiêng đầu đi, nhìn biểu tình nghiêm túc của Gia Y, “Muốn nói cái gì ?”
Gia Y lắc đầu, vươn tay ôm lấy nam nhân, “Chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi.” Rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-sau-lam-kim-dieu-nhat/1400731/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.