Chương trước
Chương sau
Không có ký ức chính là không có điểm tốt, thường xuyên phải nghe lời như vậy.
Đường đường là ma đầu có thể là người quy củ nghe lời sao? Cố tình hắn lại còn luôn ngoan ngoãn, trong mắt người không biết chuyện e là có thể khen hắn một câu công tử khiêm nhường, dịu dàng, lịch thiệp.
Nếu để đám người ở Chiếu Dạ thành nghe thấy hình dung như vậy đoán chừng sẽ bị hù chết.
Tiêu Phục Huyên xứng được gọi là ngắn gọn lưu loát, chưởng quầy kia thật sự quá kỳ quái, bộ dáng rất không tình nguyện. Giống như khách đến ở thêm một đêm cũng không hợp tâm ý của hắn.
Biểu tình kia của hắn thành công dẫn dắt sự chú ý của ma đầu nào đó.
Ô Hành Tuyết híp mắt quan sát hắn.
Lại thấy chưởng quầy gõ bàn tính hai lần, lại cầm cuốn sổ màu xanh xám trên bàn, liếm ngón tay lật tờ giấy màu vàng mỏng, nhấc bút viết.
Động tác nào của hắn cũng được, lúc nói chuyện ngữ điệu cũng tốt, luôn luôn chậm rì rì, rõ ràng là đàn ông trung niên, tóc vẫn đen nhánh, lại lộ ra một luồng khí chất u ám, hoàn toàn không giống tiểu nhị mập mạp kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.