14/04/2022
_________________________
Trong khách phòng, Ô Hành Tuyết bỗng mở to hai mắt.
Y hơi kinh ngạc vì chính mình cư nhiên ngủ thiếp đi.
Cơ hồ toàn bộ người dân tại Thước Đô đều từng nghe nói qua về thói quen nghỉ ngơi kỳ quái của y — người bình thường ở trong không gian yên tĩnh thì dễ dàng đi vào giấc ngủ, nhưng y hoàn toàn bất đồng. Yên tĩnh sẽ khiến y thức trắng cả đêm, y thích ầm ĩ náo nhiệt.
Y từng nói đùa với lão quản gia trong phủ rằng: "Cứ dứt khoát nuôi một tiểu hí đoàn, để họ khua chiêng gõ trống xướng khúc trước cửa phòng, ta đây nhất định có thể ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao."
Lão quản gia nghe xong thì mặt mày xanh mét, khuyên nhủ "Ngoại nhân không an toàn đâu ạ", thế rồi ông giúp y treo rất nhiều hộ hoa linh đan xen vào giàn hoa bên cửa sổ, lại nuôi dưỡng đủ loại điểu tước, để khi chúng nó đậu lên nhành hoa thì có thể phát ra tiếng chuông ngân thanh thúy.
Nhưng mà nơi này không có hí đoàn, cũng chẳng có điểu tước. Chỉ có một tên "quản ngục tùy hành" im hơi lặng tiếng đứng trong phòng, y thế mà có thể ngủ ngon lành.
"Tiêu Phục Huyên."
Ô Hành Tuyết xoay người ngồi dậy, tai nghe thấy tiếng chuông vang nhỏ vụn. Y suýt thì quên mất hôm nay là hôm nào, cứ ngỡ bản thân đã quay về Thước Đô.
Bất quá ở Thước Đô không có âm thanh của xiềng xích.
Ô Hành Tuyết cúi đầu xem xét, y phát hiện sợi chỉ bạc cực mảnh vắt ngang cổ tay mình, trên đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tram-nam-chang-gap-thuong-tien/262434/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.