Thôi Nịnh vừa đến chỗ Chu Vọng Trác lấy đồ, đã bị một người lao ra cản lại.
Người nọ xông ra từ chỗ góc cầu thang trong nhà, Thôi Nịnh không rõ hắn đã trốn ở đó bao lâu rồi. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, môi Thôi Nịnh hơi mím lại, có phần không dám tưởng tượng người trước mặt là Khúc Úc Sơn trong quá khứ.
Lúc trước Khúc Úc Sơn chính là một bạo chúa, ngày nào cũng đánh đập rồi mắng chửi cậu. Trên người cậu không biết có bao nhiêu vết thương là đến từ Khúc Úc Sơn, đến mức mà nửa đêm giật mình tỉnh dậy, nghĩ tới hắn là cậu lại hận đến tận xương tủy.
Thế nhưng giờ đây, cậu gần như không thể nhận ra người trước mặt mình chính là Khúc Úc Sơn.
Váy Rococo phối với tất ren trắng trên cặp chân dài miên man, mái tóc dài đã được nhuộm thành màu nâu, uốn xoăn và buông xõa, trên cần cổ thon dài là chiếc vòng đá quý sáng lấp lánh.
Môi đỏ răng trắng, làn da như tuyết, ánh mắt thâm sâu.
Nếu trước đây Khúc Úc Sơn mà mặc thế này thì nhất định trông sẽ có phần phản cảm, nhưng sau khi phải lang thang khắp nẻo, hắn đã gầy rộc đi không ít, vậy nên cái cảm giác phản cảm ấy đã mất sạch. Hiện tại hắn chính là một mỹ nhân lai được nuôi dưỡng cưng chiều, chứ không còn là bạo chúa nữa.
Mỹ nhân…
Thôi Nịnh hơi ngạc nhiên khi mình lại dùng hai từ đó để hình dung Khúc Úc Sơn, nhưng bây giờ Khúc Úc Sơn lại thực sự là như vậy.
“Thôi Nịnh.” Giọng Khúc Úc Sơn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-ngay-nao-cung-ep-chim-hoang-yen-hoc-tap/1741062/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.