Chu Vọng Trác nghe xong liền ngây ngẩn, ngay cả bàn tay nắm dao cũng thoáng buông lỏng. Thấy cảm xúc của Chu Vọng Trác đã dịu đi, Khúc Úc Sơn thoắt cái túm lấy con dao rồi lẳng ra thật xa. 
Ném xong, hắn vẫn ôm chặt lấy Chu Vọng Trác. 
Thú thực là chẳng còn cách nào khác cả, chân cẳng hắn giờ là nhũn như con chi chi rồi, nếu không ôm Chu Vọng Trác, khả năng cao hắn sẽ chìm xuống mất. Khúc Úc Sơn vẫn chưa thoát khỏi một pha hú tim tột độ này, không biết qua bao lâu sau, Chu Vọng Trác mới có động tĩnh. 
Anh ôm Khúc Úc Sơn bằng một tay, tay còn lại quạt nước bơi đến thang, rồi ôm Khúc Úc Sơn như ôm em bé leo lên thành bể. Cả hai người đều ướt nhẹp nên ôm nhau thế này lại có cảm giác thân mật quá mức. 
Khúc Úc Sơn cũng phát hiện ra, hắn không dám giãy nữa, so với tay tàn chân rủn của hắn thì Chu Vọng Trác rõ ràng là khỏe như voi, hắn đành kệ thây cho đối phương bế mình lên. 
Chu Vọng Trác cũng không rời khỏi bể bơi, mà chỉ ngồi xuống bên bờ, vết thương do dao cứa vẫn còn đang rỉ máu, nhưng anh dường như chẳng thèm để ý, chỉ vươn ngón tay vuốt ve mặt Khúc Úc Sơn. 
Khúc Úc Sơn cảm thấy có thứ gì đó nhỏ xuống mặt, người khẽ run lên. Sau đó hắn nắm tay Chu Vọng Trác rồi nhẹ nhàng bảo, “Băng vết thương vào trước đi anh.” 
Chu Vọng Trác khẽ chớp mắt, “Em vừa gọi anh là gì?” 
Khúc Úc Sơn khựng lại, rồi nói cái danh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-ngay-nao-cung-ep-chim-hoang-yen-hoc-tap/1741030/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.