Chương trước
Chương sau
Không chỉ có Triển Hạo, mà đến cả Kha Tử Hàng cũng có chút bất an, nhà cậu ta cũng không khá giả như nhà Triển Hạo cả Tất Anh Hoa. Ngay sau khi xảy ra chuyện đêm đó, Triển Hạo đã lập tức về nhà, Tất Anh Hoa cũng xin nghỉ ốm về nhà học.
Vốn dĩ thầy chủ nhiệm cũng hỏi cậu ta có muốn về nhà không, nhưng không giống Triển Hạo và Tất Anh Hoa là có thể thuê gia sư về dạy, Kha Tử Hàng chỉ có thể học tại trường.
Về những gì đã xảy ra vào tối hôm đó, thì cậu ta đã tường thuật rất rõ ràng với thầy chủ nhiệm, cũng nói là không hề thiên vị bên nào cả. Đúng thực là Thôi Nịnh đã ra tay trước mà, không phải sao?
Nhưng vào ngày hôm nay, cậu ta đã bị thầy chủ nhiệm gọi lên văn phòng, khi nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest ngồi đó, cậu ta mới nhận ra rằng đã có chuyện không ổn.
Thầy chủ nhiệm nói với cậu ta hai người này là luật sư.
“Chào cậu, tôi họ Văn, cậu có thể gọi tôi là luật sư Văn.” Người đàn ông lớn tuổi đó khẽ mỉm cười với cậu ta, còn đưa tay ra và nói, “Tôi là luật sư của Thôi Nịnh, hy vọng chuyện này không quấy rầy đến việc học của cậu.”
Bà nội Kha Tử Hàng là người theo đạo Phật, bà vẫn luôn bảo với cậu rằng ——
“Các điều ác chớ làm, phụng hành những điều lành; Lóng sạch tâm ý mình, là lời dạy của Phật.” – Trích “Kinh Đại Bát Niết Bàn.”
Cậu ta không làm điều ác, cậu ta chỉ là… chỉ là tỏ thái độ bàng quan khi mà những điều ác xảy ra mà thôi.
———
Khúc Úc Sơn không dám nói chuyện Thôi Nịnh bị thương với ba Khúc. Ba Khúc vẫn luôn yêu quý Thôi Nịnh, nếu để ba Khúc biết Thôi Nịnh bị thương nặng như vậy nhất định sẽ rất lo lắng, vậy nên tốt nhất là đợi Thôi Nịnh hồi phục tốt rồi hẵng nói với ba Khúc.
Để chăm sóc chu đáo cho Thôi Nịnh thì Khúc Úc Sơn đã thuê riêng một hộ lý cho cậu, nhưng còn chưa làm được mấy ngày, hộ lý đã khéo léo nói với hắn: “Cậu Khúc, tôi có thể không nhận làm nữa được không?”
“Sao vậy ạ? Là do chú thấy tiền lương quá thấp sao ạ?”
“Không, không, không! Lương cậu trả cho tôi đã cao lắm rồi. Là tôi thấy tôi đâu có làm được gì đâu, không làm mà nhận tiền tôi thấy xấu hổ lắm.” Hộ lý liếc vào phòng bệnh và nói tiếp: “Cậu bệnh nhân đó toàn tự làm hết mọi chuyện thôi, cho dù là nửa đêm đi vệ sinh hay bất kể chuyện gì khác, về cơ bản là tôi chẳng được động tay vào làm ấy. Rõ ràng tôi có nghe thấy tiếng động, nên tôi mới ngồi dậy và hỏi cậu ấy là có phải muốn đi vệ sinh không, cậu ấy bảo là không, cơ mà một lát sau tôi lại bị tiếng xả nước bồn cầu đánh thức.”
Khúc Úc Sơn ngẫm nghĩ đôi chút, “Có lẽ là cậu ấy không muốn làm phiền chú?”
Hộ lý cười khổ, “Nhưng mà công việc của tôi là chăm sóc người bệnh mà, giờ không được chăm sóc thì tôi còn nhận tiền làm gì chứ?”
Hộ lý nói quá là hợp lý, Khúc Úc Sơn cũng không biết phản bác thế nào. Vì thế, Khúc Úc Sơn không còn cách nào khác là phải đi hỏi Thôi Nịnh, hắn cũng không phải lúc nào cũng ở bệnh viện, hắn chỉ có thể đến bệnh viện mỗi lần một ngày mà thôi.
“Cậu không thích chú Trần đó à?” Khúc Úc Sơn nói tên chú hộ lý.
Thôi Nịnh đang cụp mắt ăn trái cây trong tay, nghe thấy vậy bèn liếc hắn bằng một bên mắt hạnh còn lành lặn, sau đó lắc đầu.
“Vậy sao chú ấy lại nói cậu không muốn chú ấy chăm sóc?”
Thôi Nịnh nuốt miếng lê trong miệng, “Tôi chỉ bị đau mắt thôi, chỗ khác không có vấn đề gì, không cần ai chăm sóc. Khúc tiên sinh, khi nào tôi có thể đi học lại?”
Mặc dù vết thương của Thôi Nịnh không liên quan gì đến hắn, nhưng khi nghe những lời này của cậu, Khúc Úc Sơn lại cảm thấy tội lỗi khó mà giải thích được. Hắn cũng đang băn khoăn không biết phải làm sao nếu vết thương ở mắt làm trì hoãn việc thi đại học của cậu?
Bác sĩ nói Thôi Nịnh có thể được xuất viện sau một tuần nữa, nhưng nếu để cậu về trường sau khi xuất viện thì hắn lại không yên tâm. Nghĩ up nghĩ down, cuối cùng Khúc Úc Sơn quyết định sẽ đưa Thôi Nịnh về lại căn hộ, sau đó có thể thuê gia sư dạy tại nhà trong thời gian dưỡng thương.
Nhưng trước đó, hắn phải xử lý cái tên Triển Hạo kia đã.
Không tra không biết, tra một phát là lôi được ra cả mả quá khứ bắt nạt bạn học của Triển Hạo. Hồi còn học cấp một thì xưng vương xưng bá bắt nạt bạn cùng lớp và “ép” đối phương phải bỏ học. Sau chuyện này, Triển Hạo cũng không chịu dừng lại, thời điểm học cấp hai đã công khai tát cô giáo ngay trên lớp.
Sau khi vào cấp ba thì Triển Hạo cũng có hơi bớt láo hơn, nhưng cái sự bớt láo của nó cũng chỉ là chuyển từ làm công khai sang làm riêng tư mà thôi, tất cả mọi người bị nó bắt nạt đều bị nó dọa là nếu dám khai ra nửa chữ thì nhất định phải chết.
“Nhìn nhà mày rồi nhìn lại nhà tao đi con, mày muốn cùng tao cá chết lưới rách, thì cũng phải nhìn cho rõ xem tao có phải là lưới không đã chứ. Bố mày là đao, là đao đấy con ạ, hiểu chưa con?”
Một trận đe dọa như vậy, cùng lắm là xử lý riêng bảo bố mẹ mình liên lạc với bố mẹ đối phương và đưa một ít tiền, thế là xong phim, cũng chẳng cần phải thông báo cho giáo viên.
Luật sư Văn nói đã tìm được không ít học sinh có thể làm chứng cho đạo đức yếu và hạnh kiểm kém của Triển Hạo. Nếu mọi việc suôn sẻ thì có thể bếch được Triển Hạo đến trại cải tạo thanh thiếu niên.
Có điều ngay buổi chiều hôm đó, Triển Hạo đã xuất hiện trước mặt Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn chưa từng gặp Triển Hạo mà mới chỉ thấy qua ảnh chụp, lúc này khi thấy cậu thiếu niên mặt mũi sưng vù trước mặt, hắn nhất thời không thể liên tưởng được với cậu trai trong ảnh chụp.
Hắn nhớ hình như cậu thiếu niên trong ảnh trông khá hoạt bát mà.
Cơ mà cái khay pha sơn trước mặt này là sao?
Bố Triển tươi cười khúm núm chào Khúc Úc Sơn, thấy Khúc Úc Sơn vẫn đang nhìn con trai mình thì quay đầu lại, sau đó không chút do dự đá thẳng vào bắp chân Triển Hạo. Triển Hạo “cộp” một tiếng quỳ xuống trước mặt Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh đang ngồi trên giường.
Triển Hạo lập tức muốn đứng dậy bất chấp đầu gối bị đau, nhưng bố nó lại ấn chặt vai nó xuống, nhất quyết không cho nó đứng dậy. Tuổi dậy thì vốn là cái tuổi lòng tự trọng đang độ mạnh nhất, ấy thế mà nó không chỉ phải vác cái mặt mũi sưng vù và thâm tím đến gặp cái tên bị mình bắt nạt, mà còn bị ép phải quỳ xuống trước tên đó.
Mà người “ép” nó lại là người bố nó yêu thương nhất.
Trong nháy mắt, Triển Hạo gần như không thể kìm được nước mắt của mình, nhưng nó không muốn để Thôi Nịnh thấy, nên chỉ có thể cúi thấp đầu và cong vai lên.
“Tổng giám đốc Khúc, chuyện lần này tất cả là do thằng tiểu súc sinh nhà tôi không hiểu chuyện, nhà chúng tôi sẵn sàng đền bù mọi tổn thất ạ. Đối với mắt của bạn nhỏ Thôi Nịnh thì chúng tôi sẽ mời bác sĩ nhãn khoa giỏi nhất nước ngoài về tư vấn và điều trị, mọi chi phí điều trị sau này chúng tôi cũng sẽ gánh vác hết. Nếu bạn nhỏ Thôi Nịnh muốn đi du học, chúng tôi cũng sẽ thu xếp tất cả. Xin tổng giám đốc Khúc cho chúng tôi một cơ hội được đền bù ạ.”
Bố Triển nói xong, lại túm lấy cánh tay Triển Hạo rồi hất mạnh về phía trước, “Mau xin lỗi tổng giám đốc Khúc nhanh.”
“Chuyện này không cần phải xin lỗi tôi.” Khúc Úc Sơn chau mày, hắn không có hứng thú với cảnh bố đánh con như này.
“Dạ, tôi đúng là hồ đồ quá.” Sau khi tươi cười nói với Khúc Úc Sơn xong, bố Triển lại sầm mặt quát khẽ Triển Hạo, “Đi qua xin lỗi bạn mày nhanh, có nghe thấy không?”
Hai bàn tay dưới áo của Triển Hạo đã siết chặt thành nắm đấm, từ cổ đến mặt đều đỏ phừng phừng, ngay cả trên da cũng đã nổi hết gân xanh giống như rễ cây lộ ra khỏi mặt đất.
“Triển Hạo!” Bố Triển lại quát to hơn, thậm chí còn giơ tay lên.
Triển Hạo cuối cùng cũng nặn được chữ ra khỏi miệng, “Vâng… vâng… xin lỗi.” Giọng nói vừa ra, nước mắt cũng tuôn xuống, từ trước đến nay nó chưa bao giờ phải mất mặt như hôm nay cả.
“Không sao đâu.” Một giọng nói trong trẻo dễ nghe đột nhiên truyền vào tai nó.
Triển Hạo còn chưa hoàn hồn, bố Triển bên cạnh đã vui mừng nói: “Bạn nhỏ Thôi, cháu vừa mới nói…?”
Thôi Nịnh biết Khúc Úc Sơn cũng đang nhìn mình, cậu bèn rời tầm mắt khỏi Triển Hạo rồi chuyển tới Khúc Úc Sơn, “Tôi nghĩ Triển Hạo cũng không phải cố ý. Mắt tôi cũng bị thương rồi, giờ có đánh bạn ấy hay không cũng chẳng thay đổi được gì, chi bằng bỏ qua đi.”
Nghe thấy vậy, Khúc Úc Sơn liền bảo bố Triển và Triển Hạo ra ngoài uống nước trước, sau khi mọi người ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại hắn và Thôi Nịnh, bấy giờ hắn mới hỏi: “Cậu lo lắng gì sao? Sợ nó trả thù cậu?”
Trả thù?
Con bọ đáng thương vừa quỳ sụp xuống trước giường muốn trả thù cậu?
Không phải Thôi Nịnh không trừng phạt Triển Hạo, mà là cậu đã nghĩ một kế hoạch tốt hơn rồi.
Huống chi, Triển Hạo này vẫn còn có thể lợi dụng được.
“Không phải là lo lắng, tôi chỉ nghĩ nếu bạn ấy phải vào trại cải tạo thật thì tương lai cũng sẽ bị hủy hoại.” Thôi Nịnh nhẹ giọng nói.
Khúc Úc Sơn hơi đau đầu, nhưng suy cho cùng thì người bị thương cũng là Thôi Nịnh, giờ Thôi Nịnh muốn tha thứ cho Triển Hạo, hắn đúng là không có lập trường để mà phản đối.
“Thôi được, tôi sẽ bảo luật sự Văn rút đơn kiện, nhưng tôi vẫn phải nói là cậu đừng có đối xử quá tốt với mọi người. Trong cái xã hội này, người quá tốt sẽ rất dễ bị bắt nạt đấy.” Khúc Úc Sơn thở dài, mà trong lúc thở dài hắn cũng không chú ý tới chuyển động nhẹ trong mắt Thôi Nịnh.
Phía Khúc Úc Sơn không truy tố nữa, nhưng Triển Hạo vẫn cần phải đọc bản kiểm điểm và xin lỗi Thôi Nịnh  trước toàn trường.
Hôm đọc bản kiểm điểm và xin lỗi đó, Thôi Nịnh không đến trường, tuy nhiên đã có người lấy điện thoại quay lại toàn bộ quá trình và đăng lên mạng.
Triển Hạo cũng khá nổi tiếng ở trường, thậm chí một số học sinh các trường khác cũng biết đến nó. Hôm đó, tất cả mọi người đều đã thấy Triển Hạo đứng trên sân khấu với khuôn mặt không còn chút máu, dùng mic đọc lên những lời hối hận của mình, và cuối video, Triển Hạo cũng đã tự tát mình một cái thật mạnh.
“Bạn Thôi Nịnh, tớ xin lỗi bạn!”
——–
Thôi Nịnh replay video đó mấy lần rồi mới tắt, video này là do Kha Tử Hàng gửi cho cậu, ý tứ bợ đít rất rõ ràng.
“Thôi Nịnh ơi, mắt bạn đã đỡ hơn chưa?” Kha Tử Hàng lại gửi một tin nhắn khác tới.
Ngón tay Thôi Nịnh dừng lại trên màn hình, đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ một tiếng.
Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa thì lập tức nhét điện thoại xuống dưới gối, “Mời vào.”
Người bước vào là Khúc Úc Sơn, lúc này Thôi Nịnh đã chuyển từ bệnh viện về căn hộ rồi. Bây giờ Thôi Nịnh chỉ cần thay băng gạc và thuốc hai ngày một lần.
Khúc Úc Sơn vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm. Hắn cầm cốc sữa đến bên giường Thôi Nịnh, “Uống sữa xong rồi đi ngủ.” Đợi Thôi Nịnh nhận lấy cốc sữa, hắn mới lại hơi cúi người xuống.
Hôm nay thay băng gạc mới, bác sĩ bảo phải chú ý quan sát thêm.
“Mắt có khó chịu chỗ nào không?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Nhìn thấy khuôn mặt cách rất gần mình, Thôi Nịnh không khỏi siết chặt bàn tay đang cầm cốc sữa. Cậu quay mặt đi chỗ khác, “Không sao đâu.”
“Vậy thì tốt, nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ gọi tôi nhé.” Khúc Úc Sơn dặn dò cậu.
Phòng của hắn ở ngay bên cạnh phòng Thôi Nịnh, nhưng hắn lại thấy hơi lo vì hiệu quả cách âm của căn phòng này quá tốt, hắn sợ Thôi Nịnh không đánh thức được hắn, thú thật là chất lượng giấc ngủ của hắn từ trước đến nay vẫn luôn tốt lắm.
Sau khi xoắn quẩy một hồi, Khúc Úc Sơn quyết định sẽ ngủ luôn trong phòng Thôi Nịnh.
Hắn ôm chăn tới chuẩn bị ngủ trên sofa, nhưng giọng Thôi Nịnh rất nhanh đã vang lên, “Ngủ sofa khó chịu lắm, tối nay tôi không có việc gì, anh không cần ngủ trên sofa đâu.”
“Không sao, ngủ sofa thôi mà, tôi đàn ông đàn ang có gì mà không chịu được. Cậu ngủ đi, cứ mặc kệ tôi.” Khúc Úc Sơn tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn đầu giường, “Ngủ đi, đừng nói gì nữa.”
———-
Sáng sớm hôm sau, Khúc Úc Sơn tỉnh lại do bị đồng hồ sinh học đánh thức, đồng thời hắn cảm giác được mông hắn có gì đó cộm cộm, do còn chưa tỉnh hẳn nên hắn chỉ khẽ nhíu mày rồi dịch mông ra một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.