Đợi Khúc Úc Sơn ra khỏi WC thì cuộc gọi đã kết thúc. Chu Vọng Trác vẫn ngồi trên sofa, còn điện thoại thì được đặt trên bàn trà nhỏ, anh không nhìn di động mà đang nhìn tấm thảm hoa văn ô vuông cách đó không xa, dường như đang ngẩn ngơ.
Mãi đến khi Khúc Úc Sơn gọi anh một tiếng, anh mới hoàn hồn, cầm điện thoại rồi đưa cho Khúc Úc Sơn.
“Tiểu Úc, vừa rồi anh vô tình nghe điện thoại của em, bởi vì bên kia đang hỏi em nên anh bảo người đó là hiện tại em không có ở đây. Em có muốn gọi lại cho người đó không?”
Khúc Úc Sơn đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vui mừng khấp khởi.
Chu Vọng Trác thế mà đã nói chuyện với Thôi Nịnh rồi, không biết vừa rồi hai người này có trao đổi thông tin liên lạc luôn với nhau không nhể?
Khúc Úc Sơn vừa nghĩ vừa đáp: “Không cần đâu anh.” Hắn trả lời xong bèn nhìn điện thoại và thấy rằng đã gần mười hai giờ, “Cũng muộn rồi anh Vọng Trác ạ, em về trước nhé.”
“Chờ đã.” Chu Vọng Trác đứng dậy, “Giờ này muộn lắm rồi, khó gọi xe lắm. Để anh đưa em về, nhân tiện chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau, ban nãy đông người quá.”
Khúc Úc Sơn vốn muốn từ chối, thế nhưng đã đổi ý và nghĩ ——
Nếu Chu Vọng Trác đưa hắn về bệnh viện thì liệu anh có thể gặp Thôi Nịnh không?
Nếu hai người này đều thấy mặt nhau thì chuyện hắn sắp được đi lượm rác còn xa nữa ư?
Chỉ cần được đi lượm rác, là hắn hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-ngay-nao-cung-ep-chim-hoang-yen-hoc-tap/1740972/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.