Đoán thật không sai, giáo viên liếc mắt nhìn quanh cả lớp một hồi thì dừng ngay trên người cậu. Ông thầy này trước giờ không ưa gì cậu, mỗi lần đến giờ của thầy ấy thì cậu sẽ bị gọi làm bài, nếu làm sai đứng phạt cho tới khi nào ra chơi mới thôi. 
Có vẻ cậu của lúc trước đắc tội không ít giáo viên mà thầy ta lại là một trong số đó. Nhìn vẻ mặt hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống kia cậu thầm thở dài, không hiểu sao với tình cảnh như này mà kiếp trước cậu vẫn tốt nghiệp được, cảm thán xong cậu nhảy luôn qua hất mặt tự luyến. Hành trình khó khăn thế này mà cậu vẫn tốt nghiệp thì suy ra chỉ có thể là thiên tài, ngoài mặt thì nhìn có vẻ rất chăm chỉ ghi bài nhưng thâm tâm lại cười như tìm được mùa. 
Chưa hết vui thì một giọng nói vang lên: 
- ''Vũ Mặc phải không...? Lên làm bài này cho tôi.'' Thầy ta lưỡng lự khi gọi cậu có vẻ do khác với hồi trước nhưng nhìn bảng tên thầy ta có thể chắc chắn đó là cậu mà kêu lên. 
Thấy cậu không có động tĩnh thì cậu bạn bàn kế bên tốt bụng nhắc nhở, cậu cũng hoàn hồn lại rồi ngang nhiên bước Lên bục giảng. Tay cầm viên phấn đầy tự tin mà quẹt quẹt nhìn khá như viết chữ chuyên vậy. Nhưng ai ngờ khi viết xong cậu về chỗ, giáo viên đứng tại chỗ căng mắt ra đọc rồi khụ khụ hai tiếng. 
- ''Đúng... Đúng rồi, lần sau phát huy... Chữ có chút xấu cậu nên học ngành bác sĩ tốt hơn là học 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-cung-chieu-lay-tieu-to-tong/273751/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.