Chương trước
Chương sau
Hôm sau Lạc Minh Dịch lại không đến công ty.
Nghe lý do anh đưa ra Trì Oánh hận chỉ muốn đập chết anh:"Vợ tôi bị thương rồi,tôi phải chăm sóc cô ấy."
Tuy rằng thật sự có chút đau,nhưng bị thương là chuyện quái quỷ gì,anh cũng kiêu ngạo quá rồi.
Sau khi ăn sáng xong,Lạc Minh Dịch dọn dẹp bát bát đũa,trùng hợp lúc này cánh cửa được mở ra từ bên ngoài,Trì Hàn bước nhà,vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Lạc Minh Dịch.
Trước đây Trì Oánh có đưa cho Trì Hàn một chùm chìa khóa dự phòng,để mỗi khi cô không ở nhà cậu đến thì vẫn vào được nhà,hôm nay cậu đến hơi sớm,cứ nghĩ rằng chị mình chưa thức dậy nên mới trực tiếp dùng khóa mở cửa.
không nghĩ rằng vừa vào cửa lại được chiêm ngưỡng một màn này.
Sau một đêm mưa lớn,bầu trời đã trong xanh trở lại,nhưng trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt,một số đoạn đường còn đọng lại nước mưa chưa khô.
Lạc Minh Dịch đã ăn sáng no nê,hiển nhiên không phải vừa mới tới.
Trì Hàn không ngốc,tất nhiên hiểu được đã xảy ra chuyện gì.Anh trừng mắt nhìn Lạc Minh Dịch,không nói gì,rầu rĩ ngồi xuống sô pha nghịch điện thoại.Một mặt nghịch điện thoại,một mặt vẫn trừng mắt nhìn.
Không khí bỗng dưng xấu hổ,Trì Oánh hắng giọng khụ một tiếng:"cái kia...Tiểu Hàn,em ăn sáng chưa"
Trì Hàn buồn bã gật đầu:"Em ăn rồi"
Sau đó tiếp tục cúi đầu mân mê di động.
Lạc Minh Dịch không nhìn Trì Hàn,ung dung thu dọn bát đũa mang vào bếp rửa,xong xuôi đi đến phòng khách,cầm theo điện thoại ngồi bên cạnh Trì Hàn.
Trì Oánh có chút chút khâm phục tinh thần không sợ chết của anh,còn dám đến ngồi bên cạnh Trì Hàn.
Thực sự cho rằng nó không dám đánh anh đúng không?
Lạc Minh Dịch bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu"làm vài trận không?"
Trì Hàn khinh thường:"Anh có chơi được không đó?"
Lạc Minh Dịch nở nụ cười,"đi rừng"
Trì Hàn:"Lên"
Mười phút sau.
Trì Oánh ngơ ngác,vừa rồi còn mặt nặng mày nhẹ thế mà giờ đã gọi "anh" ngọt sớt,"Anh,anh mau đuổi theo kết liễu nó! Đẹp lắm! Win rồi Win rồi!"
Trì Oánh đứng hình.Chỉ thế là gọi "anh" được rồi.
Tình bạn của bọn đàn ông đúng là thứ không thể giải thích được.
Nhưng mà dù sao bọn họ có thể ở chung hòa bình cũng khiến cô đỡ mệt không ít.Nếu không để Trì Hàn và Lạc Minh Dịch xung đột, chỉ sợ cái mạng nhỏ của Lạc tổng.........
Ngày bé Trì Hàn rất yếu ớt,không ai nghĩ nó có thể mạnh mẽ như bây giờ.Cô vẫn nhớ ngày đó trong nhà có nuôi một chú chó nhỏ,Trì Hàn ngày đấy không làm sao ôm được nó lên,không những vậy còn bị nó dọa.
Thời gian qua lâu vậy rồi,Trì Hàn cũng đã trưởng thành,chó con cũng đã sớm chết.Cô nhớ rõ lúc nó chết cô đã rất đau lòng,thời điểm đó khiến cô cảm nhận rõ nhất sự thống khổ của việc "mất đi"là như thế nào,Từ đó về sau không nuôi thêm một con gì nữa.
Chơi được một lúc,Trì Hàn nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi,trước khi đi còn không quên chào Lạc Minh Dịch:"Anh,lần sau chơi nhớ rủ em"
Lạc Minh Dịch cười gật đầu"Ok,nhất định"
Trì Oánh thật hoài nghi cú điện thoại kia là do Lạc Minh Dịch sắp xếp nhưng lại không có chứng cứ.
Sau khi Trì Hàn rời đi,Lạc Minh Dịch hỏi Trì Oánh:"Làm sao em biết hôm qua trời sẽ mưa."
Anh nhìn thấy Trì Oánh lấy ô từ trong túi xác ra chứ không phải trong cốp xe.
"Tiểu Lạc nói em biết."Trì Oánh nhíu mày,"Gần đây Tiểu Lạc không được khỏe,trí nhớ càng ngày càng mơ hồ,nếu không đã có thể sớm nhắc nhở anh việc quên mang theo tài liệu."
Nếu là trước kia,Bố Ngẫu Lạc có thể nhớ rõ ràng chi tiết tất cả mọi chuyện,không một chút sơ sót.
"Tiểu Oánh cũng thế"Lạc Minh Dịch không phải không lo lắng,"Lời nó nói càng ngày càng ít,hơn nữa rất nhiều việc không nhớ hết,việc của nó hay việc của người khác,nếu muốn nhớ ra phải nghĩ rất lâu."
Linh hồn tương lai của bọn họ đang chậm rãi suy yếu,ai cũng không biết việc này đại biểu cho cái gì.
Nhưng khiến trong lòng họ luôn tồn tại lo lắng.
"Đợi lát chúng ta cùng lên lầu 26 thăm bọn nó"Trì Oánh nói"Em sợ kéo dài quá lâu bọn nó sẽ càng quên đi nhiều chuyện."
Có thể qua thêm một thời gian nữa hỏi lại,trí nhớ của Bố Ngầu Lạc cùng bóng dáng Tiểu Oánh càng suy yếu,không thể giúp được gì nữa.Vì thế việc quan trọng bây giờ là phải hỏi thêm một số tin tức từ chỗ chúng nó.
Chỗ ở của Trì Oánh cách công ty rất gần,không cần lái xe,chỉ mất mười phút đi bộ.
Hai người nắm tay nhau cùng đi,chầm chậm bước dọc theo đường lớn.
Nắng mai vừa lên,trong không khí vẫn còn thoảng mùi thơm của cỏ xanh,trời không còn quá nóng,đường cái cũng không ồn ào.
Bắt gặp cảnh hai người nắm tay nhau cùng bước vào đại sảnh,nhân viên bảo vệ lảng tránh ánh nhìn bất quá cũng không che dấu được ý cười của mình.
Thời điểm này mọi người còn chưa đi làm,bên trong công ty chưa có nhiều người.Hai người bước vào thang máy,ấn nút lên tầng 26.
Thang máy ngừng một lần,một nữ công nhân đến khá sớm,đang muốn tiến vào thang máy nhìn đến hai người trong thang máyl liền cảm thấy hoang mang rối loạn "Tôi ấn nhầm rồi,thật ngại quá."
Sau đó quay đầu bỏ chạy.
Lạc Minh Dịch cùng Trì Oánh nhìn nhau cười,đóng cửa thang máy lại.
Thang máy đến tầng 26 thì dừng lại,Thời điểm hai người bước ra khỏi cả tầng lầu đều yên tĩnh,Giờ này ở đây không có người.Thực tế,bình thường người đến tầng 26 cũng không nhiều,nơi này trừ lúc tổ chức party,lễ tiệc lúc đó mới có không khí náo nhiệt.
Cửa lớn căn phòng đóng chặt,Lạc Minh Dịch đi tới nhập mật khẩu, lập tức nó được mở ra từ 2 bên.
"Tình hình lúc đó là như thế nào?"Trì Oánh đem Bố Ngẫu Lạc đặt lên bàn,vội hỏi:"Mau nói xem,bọn tôi bắt chước 1 lần,nhất định sẽ giống như đúc"
Lạc Minh Dịch cũng đem điện thoại đặt lên bàn,Tiểu Oánh bên trong di động lay động một chút,nói:"Oánh...Cô đứng phía đằng trước mặt kia,không phải....qua bên phải một chút,lại qua phải thêm một chút nữa...được rồi,đừng động đậy,tôi chính là đứng ở đó chụp ảnh."
Nhóc con cố gắng nhớ lại,"Lúc đó Đường Tiễn đứng bên trái phía trước tôi..."
Lạc Minh Dịch liền đi tới chỗ bên trái phía trước Trì Oánh ra hiệu,cô gái nghĩ nghĩ lại nói:"Về phía trái chút nữa...Thật sự nghĩ không ra,đại khái chính là vị trí đó."Cô nhóc lại trầm mặc thật lâu mới nói:"Lúc đó tôi từ bên phải cửa đi vào,ở đó chụp ảnh,lúc sau bị gọi ra ngoài,không đi nơi khác."
Bố Ngẫu Lạc cũng lập tức nhớ lại hành động của mình ngày hôm đó.
"Ta ở bên phía chủ tiệc,phải đón tiếp khách mời quan trọng,vì vậy nhưng nơi đi qua khá nhiều.Lúc đó tôi đứng trên khán đài phát biểu mấy câu,rồi đi xuống...Cùng vài người nói về...."
Cậu cố gắng nghĩ rất lâu,mới nói:"Nghĩ không ra cùng đứng nói chuyện với ai,sau đó đứng đối diện vị khách đó...đúng rồi,chính là chỗ đó,từ đó đi đến...sau đó cúi đầu phát hiện quần áo dính mứt hoa quả,tiếp đó bước đến cái bàn bên dưới đèn treo,..."
Phải mất rất lâu,hai người mới có thể mô phỏng theo hành động hôm đó.
Lúc sau là tầng cao nhất.
Chuyện phát sinh ở tầng cao nhất,cô nhóc không nhớ lắm,lúc đó cô có chút gấp gáp,tầng cao nhất lại không có thang máy,vì vậy cô phải leo thang bộ từ tầng 26,leo lên tầng cao nhất.
Lúc ấy nơi này không có đèn,ánh sáng rất kém,lúc đến trước cánh cửa tầng cao nhất cô dùng tay đẩy cửa ra,trong đó có ánh sáng,cô liền đi theo hướng nguồn sáng.
Địa điểm bị tập kích là từ phía bên cạnh cửa,một người to lớn trốn phía sau cửa tập kích bất ngờ.
Nói xong những điều này,nhóc con lại không nhớ được nữa,lâm vào trầm mặc.
Dù sao cũng chẳng có mấy người nguyện ý nhớ lại thời khắc mình phải chết ra sao.
Trì Oánh cùng Lạc Minh Dịch đơn giản tái hiện lại tình hình lúc đó. . Ngôn Tình Ngược
Trì Oánh theo lối thang bộ bước lên,Lạc Minh Dịch đứng phía bên cửa,vào lúc cô sắp mở của,bồng nhiên từ phía sau cửa lao ra,lấy tay gõ nhẹ đầu cô một cái.
Đây là tất cả những gì mà Bố Ngâu Lạc và tiểu Oánh nhớ lại được.
Trì Oánh và Lạc Minh Dịch trở lại sảnh lớn.Cô ngẩng đầu nhìn chiếc đèn treo,"Anh lặng lẽ cho người kiểm tra chiếc đèn này một lần xem sao,em hoài nghi có người đã động chân động tay,nếu như đúng là bị động vào....Anh cho người đổi lại một chút,để nó có thể điều khiển từ xa,nhưng nhớ lắc nó vài lần,đảm bảo không rơi là được."
Lạc Minh Dịch gật đầu,"Được,Anh sẽ cho người làm ngay."
Trì Oánh dặn dò,"Tốt nhất là nên tìm người không quen biết,lén lút làm, nghàn vạn lần đừng để bất kỳ ai biết."
Thừa dịp còn sớm,Trì Oánh đóng cửa,cùng Lạc Minh Dịch quay về văn phòng.
Lạc Minh Dịch rũ bỏ sự nghiêm túc vừa rồi,cười hỏi:"Hay là em về nhà nghỉ ngơi đi?Phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.."
Trì oánh liếc mắt:"Cút"
Lạc Minh Dịch nét cười không đổi,"Vậy bữa trưa ăn nhiều một chút,bồi bổ,muốn ăn gì?"
Nhắn đến "ăn",Trì Oánh liền có tinh thần,"Em muốn ăn bún ốc cay"
Lạc Minh Dịch sợ run:"Đó là món gì?"
Trì Oánh nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh,"Anh không phải....chưa từng ăn bún ốc cay đấy chứ?"
"Ờ...."Lạc Minh Dịch gãi đầu,"Đúng là chưa thử qua,ngon lắm à?"
Ánh mắt Trì Oánh nhìn anh có chút đồng tình,"Món ngon như thế mà anh chưa ăn thử,quá đáng tiếc.Nhưng xem như anh may mắn,em dẫn anh đi ăn."
"Được"Lạc Minh Dịch sảng khoái nhận lời.
Lúc hơn 11h,chưa đợi tan làm,Lạc Minh Dịch liền kéo Trì Oánh chuồn trước.
Hiện giờ nhân viên trong công ty nhìn thấy Lạc tổng vẫn còn tới công ty đã cảm động rơi nước mắt rồi,không dám mơ tưởng người đàn ông bị sắc đẹp mê hoặc này đi làm,tan ca đúng giờ.
Dù sao công ty đều của anh, thích đến lúc nào,thích đi lúc nào cũng không ai quản được.Chẳng qua lúc anh không có ở đây,Vương tổng phải đứng ra quản lý,ông ấy nghiêm khắc hơn Lạc tổng.
Vì thế tất cả mọi người vẫn ngóng trông Lạc tổng đi làm,tất nhiên nếu anh không đến cũng không ai dám nói gì.
Trì oánh lái xe, Lạc Minh Dịch ngồi ghế phó lái, nhìn cô trực tiếp chạy xe đến khu thành cổ.
Khu thành cổ vì niên đại đã lâu,rất nhiều kiến trúc đều đã cũ,phố xá ở đây chen chúc,chật chội,không giống nội thành sầm uất sạch sẽ khang trang.Cửa hàng ở hai bên đường đều rất nhỏ,lại cũ kỹ,tuy rằng đã được chủ tiệm trang hoàng,cải tổ nhưng vẫn đọng lại đó dấu vết năm tháng.
Xe dừng trước cửa của một quán ăn nhỏ.
Cô vừa dừng xe không ít người ngoái lại nhìn khiến cô cảm thấy ngượng ngùng,tự trách mình không suy xét cẩn thận đồng ý cho Lạc Minh Dịch để cô lái chiếc xe này tới đây.Siêu xe giá trăm vạn,lái vô cùng thoải mái,nhưng khu thành cổ này rất ít xe sang,chiếc xe này vào đây quả thực quá chói mắt.
Tuy vậy mọi người cũng chỉ hiếm lạ sau vài cái nhìn liền rời đi.
Xuống xe,Trì Oánh kéo Lạc Minh Dịch,rất nhanh vào trong quán.Cô không muốn để nhiều người nhìn chằm chằm anh,dù sao trên mạng cũng có ảnh của anh,để mọi người nhận ra sẽ rất phiền phức.
Cũng may ảnh lưu truyền trên mạng của Lạc Minh Dịch chỉ có vài tấm,đa số mọi người đều không nhận ra anh.Nếu là Trì Hàn,cô thực sự không dám dẫn nó đi trên phố thế này.
Vừa dến cửa quán,Lạc Minh Dịch cảm thấy cả người có chút không thích hợp,kháng cự bước vào.
"Em là muốn dẫn anh vào WC ăn cơm à?Mùi vị này thật sự...?" Anh lui về sau"Ở đây bán phân à?"
Trì Oánh vừa phá lên cười vừa túm anh vào trong,gọi luôn 2 phần bún ốc cay.
Cô kéo anh đến trước một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống và kêu thêm hai lon CoCa.
Lạc Minh Dịch nhìn một vòng mấy vị khách bàn bên cạnh đang từng ngụm từng ngụm ngon lành ăn bún trong bát,cả quán ăn đều thoảng mùi thối khó nói lên lời,khiến anh cảm thấy nghi ngờ cuộc sống.
Vì sao rõ ràng rất thối mà bọn họ lại ăn ngon lành như đang thưởng thức một món gì đó rất thơm ngon.
Quá không khoa học rồi.
Rốt cuộc là ai đã phát minh ra món quỷ quái này,hại anh phải chịu sự khốn khổ này.
Trì Oánh cười không dứt,nhìn thấy tinh thần tuyệt vọng của Lạc Minh Dịch.
Động tác của chủ quán rất nhanh,dù sao tất cả nguyên liệu đều đã được chuẩn bị đầy đủ từ trước,nước trong nồi cũng đang sôi,một chút là có thể ăn được.
Không bao lâu ông chủ liền bưng hai bát bún ốc to đến,còn vui vẻ mời chào Lạc Minh Dịch:"Nhìn bộ dáng của cậu là lần đầu tiên tới ăn đúng không?Về sau quen rồi đảm bảo ngày nào cũng muốn ăn."
Trong lòng Lạc Minh Dịch liều mạng lắc đầu,"không có khả năng quen được,đời này cũng không thể thành thói quen"
Khổ nỗi lời này không thể nói ra miệng huống hồ là vợ anh còn ngồi ngay trước mặt.
Trì Oánh cầm đũa gắp một miếng bún cho vào miệng,khen ngợi:"Quán này ở thành phố B là chuẩn vị nhất,....anh mau ăn đi,muốn em đút cho anh à?"
Lạc Minh Dịch vội lắc đầu,"không cần,tự anh ăn."
Anh cau mày,dùng đũa gắp một sợi nhỏ cho lên miệng.
Sau khi ăn vào miệng thì cũng không còn thối,ngược lại khá...ngon,cùng những món trước đây anh từng ăn qua không giống nhau.
Anh gắp thêm một đũa ăn thử,sau đó lại ăn thêm.
Chờ khi tỉnh táo tinh thần,bún trong bát đã bị anh ăn sạch.
Anh liền bưng bát lên uống canh bên trong,canh uống cũng rất ngon.
Trì Oánh cười đắc ý khi thấy anh ăn sạch bát,đến canh cũng uống hết.
............
Trì Oánh phát hiện,Bố Ngẫu Lạc từ lần cùng cô lên tầng 26 về sau rất ít nói.Lúc cô đi thăm nó,phát hiện nó không hề có động tĩnh gì.
Cùng với trước kia không giống nhau,trở nên mê man hỗn loạn,thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít.
Lạc Minh Dịch biểu thị cô nhóc trong điện thoại của anh cũng tình trạng như thế,rất ít có động tĩnh.
Buổi tối trước khi đi ngủ,Bố Ngẫu Lạc bỗng nhiên nói chuyện.
"Ngày mai sẽ xảy ra chuyện..."Nó nói:"Tôi nhớ có người muốn ăn trộm dữ liệu trong điện thoại mới"
Trì Oánh vội vàng hỏi:"Là ai?"
Bố Ngẫu Lạc trầm mặc thật lâu chỉ nói một câu:"Không nhớ ra."
Sau đó khôi phục yên tĩnh.
Trì Oánh vội vã gọi điện thông báo tin tức mới này cho Lạc Minh Dịch.
"Chỉ là không biết được tên trộm là ai"Trì Oánh hỏi:"Sẽ ảnh hưởng đến công ty đúng không?"
Lạc Minh Dịch nhíu mày:"Điện thoại mới vẫn chưa công bố,nếu dữ liệu bị tiết lộ,có khả năng không thể ra mắt,tạo nên tổn thất không lường,bắt buộc phải ngăn không cho hắn lấy được dữ liệu."
Anh suy nghĩ,nói:"Em không cần lo lắng,nếu đã biết trước,chỉ cần làm tốt công tác phòng bị là được.Người có thể tiếp xúc trực tiếp với trung tâm dữ liệu cốt lõi này cũng không nhiều,anh sẽ bố trí thêm người âm thầm giám sát."
Trì Oánh:"Ngày mai em cũng tới công ty,nhất định có thể tìm ra hắn."
Trời vừa sáng cô đã tới công ty,lúc đến còn mang theo một chiếc cặp lồng,đồ ăn bên trong vẫn còn nóng hổi.
"Uống một chút trước đi."Trì Oánh mở ra"Em mới nấu xong đấy."
Lạc Minh Dịch cầm lấy thìa ăn một ít cháo,cháo được ninh rất nhừ,anh nở nụ cười,"Vợ anh thật tuyệt vời,sáng sớm đã dậy nấu cháo cho anh."
Trì Oánh cười theo,"Lỡ tay nấu hơi nhiều,em và tiểu Hàn hai người ăn cũng không hết,bỏ đi thì phí."
"Hóa ra là vậy à."Lạc Minh Dịch thấy mất mác một chút "Anh con tưởng..."
Trì Oánh gõ nhẹ lên đầu anh một cái:"Anh ngốc thật,Tiểu Hàn hôm qua không về,nó phải trở về huấn luyện."
Hai mắt anh sáng lên,"Nó không về,thế anh không phải có thể..."
"Anh nghĩ hay thật!"Trì Oánh liếc xéo.
Nhân viên công ty đều không dám đến làm phiền hai người,có một tập văn kiện cần Lạc Minh Dịch ký gấp nhưng nhân viên đã đứng ngoài cửa đắn đo do dự hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra có nên gõ cửa đi vào hay không,xoay người chạy đi tìm Susan.
Susan bất đắc dĩ cầm văn kiện gõ cửa.
"Vào đi!"Lạc Minh Dịch đem biểu tình trên mặt thu hồi,khôi phục lại dáng vẻ lạnh băng.Trì Oánh đến bên cạnh ngồi xuống,giả bộ đang xem tài liệu.
"Có một văn kiện cần Lạc tổng ký gấp ạ."Susan đưa văn kiện qua,"Thời gian gần đến rồi,vì vậy..."
Lạc Minh Dịch nhận lấy tập văn kiện,xem qua một lát rồi ký tên.
Sau khi ký xong anh hỏi:"Hôm nay còn có việc gấp gì không?"
Susan trả lời:"Không có việc gấp gáp gì ạ."
Lạc Minh Dịch gật đầu:"Nếu vậy hôm nay cho tất cả mọi người nghỉ ngơi một ngày,mai lại đi làm."
Susan kinh ngạc:"Như vậy có được không ạ?"
Công ty trừ bỏ dịp lễ tết trước giờ chưa từng có tiền lệ toàn bộ nhân viên nghỉ làm thế này,nhân viên bình thường đều thay phiên nghỉ,cho dù cuối tuần vẫn có người tới tăng ca.
Lạc Minh Dịch khoát tay:"Đi thông báo đi."
Susan đành đáp lại,đi ra khỏi văn phòng.
Không lâu sau,Bên ngoài vang lên một tràng vỗ tay cùng tiếng hô lớn.
Có người còn lớn giọng:"Phu nhân vạn tuế."
Xem ra tất cả đều đã ghi hết công lao này lên người Trì Oánh rồi,mọi người đều cho rằng Lạc tổng vì muốn ở chung với cô không muốn có ai làm phiền,nên cho mọi người nghỉ việc.
Dù sao tất cả mọi đều biết,Lạc tổng sau khi rơi vào bể tình đều không bình thường,anh có làm ra chuyện gì mọi người đều có thể hiểu.
Lạc Minh Dịch đóng lại cửa phòng làm việc,nhân viên nhìn sang cánh của đóng chặt bèn nhỏ giọng nghị luận.
"Lạc tổng không phải muốn...."
"Hì hì,Đừng nói linh tinh,chúng ta lát nữa đi dạo phố đi."
"Nhanh đi,khó lắm mới có một ngày nghỉ,đừng ở lại đây khiến Lạc tổng ngứa mắt,nói không chừng ngày mai lại thất nghiệp bây giờ."
Cũng có những người nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra,Lạc tổng của bọn họ khó gần đến mức nào cơ chứ,tại sao lại dễ dàng bị phu nhân thu phục?"
Cô trợ lý Trì Oánh này mới đến được một tháng!Một tháng đã thu phục được,hơn nữa còn bị thu phục hoàn toàn gọn gàng,cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Luận mỹ mạo,Trì Oánh có thể tính vào hàng mỹ nữ,nhưng cũng có rất nhiều người đẹp hơn,nghĩ như thế nào cũng không tới lượt cô ấy?
Cô ấy nhất định dựa vào tâm cơ.
Nhưng mọi người đã cùng cô tiếp xúc,cũng không cảm thấy cô có quá nhiều tâm cơ,rốt cuộc cô làm sao mà thu phục được?"
Bên ngoài dần dần yên tĩnh,Trì Oánh đem của phòng mở hé ra,nhìn thấy hành lang không một bóng người.
Cô mở hẳn cửa ra,chắc chắn nói:"Nếu là em,nhất định sẽ nhân cơ hội này xuống tay."
Bình thường trong công ty nhiều người,tai mắt phức tạp,rất dễ bị phát hiện.Phòng lưu giữ dữ liêu cơ mật nằm ở tầng 3,ở đó có rất nhiều phòng ban,vì thế ngoài cửa luôn có người qua lại.Nếu muốn vào phòng rồi quay ra mà không bị ai phát hiện,khả năng này rất nhỏ.
Lúc chọn nơi này làm nơi cơ mật cũng vì suy xét đến nguyên nhân này,lợi dụng việc ở đây đông người qua lại,dù là ai cũng không có biện pháp trước mắt tất cả mọi người táy máy huống hồ ra vào.
Hiện tại mọi người đều nghỉ,tầng 3 không có ai,đúng thật là thời cơ thích hợp để ra tay.
Lạc Minh Dịch mở máy tính,trên màn hình đang mở camera giám sát hành lang tầng 3.
Nơi đó không một bóng người,tĩnh lặng như nước,nhìn ra được một tiếng vang nhỏ cũng không có.
Hai người chăm chú theo dõi hồi lâu cũng không thấy có ai xuất hiện.
"Hắn không định ra tay sao?"Lạc Minh Dịch rất khó hiểu:"Chẳng lẽ đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta?"
Tri Oánh bật dậy:"Không đúng!"
"Là sao?"Lạc Minh Dịch hỏi.
"Cho dù có nghỉ,thời gian này vẫn phải có bảo vệ đi kiểm tra xem tất cả cửa đã được khóa lại chưa?"Cô nhìn màn hình"Làm sao đến giờ vẫn không có ai lên đây?"
Lạc Minh Dich hiểu ngay ý của cô"Hắn đã động vào camara giám sát."
Có thể vào được phòng cơ mật căn bản đều là nhân tài,thay đổi camara giám sát mà nói cũng không phải việc gì quá khó.
Bọn họ một khắc cũng không dám chậm chạp,lập tức chạy đến thang máy lên tầng 3.
Lúc nhìn đến của phòng cơ mật ở tầng 3 vẫn được đóng kín liền nhẹ nhàng thở ra,xem ra hắn chưa ra tay.Nếu đến chậm một chút,chỉ sợ hắn xong việc chuồn mất,khi đó thật đúng là tiền mất tật mang.
Lạc Minh Dịch làm dấu tay kêu Trì Oánh đi gọi người tới,còn mình thì canh trước của không đi vào,Trì Oánh bước sang một bên,nhỏ giọng gọi điện báo bảo vệ đến.
Tiến vào có khả năng nguy hiểm,ngộ nhỡ người nọ chó cùng dứt giậu,nói không chừng sẽ phải tranh đấu một phen.Công ty nếu đã thuê bảo an, thì là việc của bảo an,bọn họ cũng không nhất thiết phải mạo hiểm.
Sau khi bảo an nhận được điện thoại lập tức đến nơi,bọn họ cùng nhau vọt vào trong,chỉ nghe thấy tiếng một người bên trong hét lên:"Muốn làm gì?"
Các bảo an không nhiều lời,túm lấy một người nam trung niên kéo ra.
"Lý Phương?"Lúc thấy mặt người này Lạc Minh Dịch nhíu mày,"Thế mà lại là ông!"
Lý Phương vội vàng kêu oan:"Không phải tôi"
Nói xong mới hốt hoảng bưng kín miệng.
Trì Oánh bị câu "không phải tôi"này của ông ta làm cho bật cười.
"Nói đi,ai sai ông làm việc này?"Lạc Minh Dịch không cùng ông ta vòng vo,trực tiếp hỏi.
"A?"Lý Phương bối rối ngẩng đầu,"Không có ai sai khiến tôi,tôi..tôi chỉ là đến kiểm tra xem máy tính đã tắt hay chưa,sợ có ai quên không tắt máy làm hỏng dữ liệu..."
Lạc Minh Dịch lạnh lùng:"Nếu ông không khai ra,vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa,trách nhiệm của tất cả đều do một mình ông ghánh,Lạc Minh Dịch tôi cam đoan,ông nhất định táng gia bại sản."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.