Edit: Dưa Hấu Beta: Vio ____________________________ "Lâm Duyệt Duyệt... đã chết?" Trì Oánh khó có thể tin, "Cô ấy sao lại chết? Tại sao cô ấy chết?" Cảm xúc của cô có chút kích động, điều này làm cho Tần Tư Ngữ nhìn cô có chút kỳ quái, vỗ vỗ bả vai cô, "Chúng ta đã tận lực, chuyện này... cũng không có cách nào. Cô như thế nào mà phản ứng mạnh như vậy, cô lại chưa gặp qua cô ấy." Trì Oánh cắn môi không nói lời nào. Chính xác, cô không quen biết Lâm Duyệt Duyệt, cũng sẽ không bởi vì cô ấy chết mà đặc biệt thương tâm. Nhưng cô vốn cho rằng chính mình đã thay đổi được vận mệnh của cô gái này, làm cho một người hẳn là sẽ chết mà được cứu sống. Mà trên thực tế... cô cái gì cũng không làm được. Cảm giác thất bại mãnh liệt nảy lên trong lòng, làm cô cảm thấy thật vô lực, thậm chí... có chút sợ hãi. Cô trong lòng lo lắng nhất chính là có thể cuối cùng cô dùng hết toàn lực, nhưng vẫn như cũ không có cách nào ngăn cản được cái chết của Lạc Minh Dịch hay không. Nếu là như vậy, thọ mệnh của anh ta chỉ còn lại thời gian không đến ba tháng mà thôi. Tần Tư Ngữ hỏi bảo vệ, "Cô ấy chết như thế nào?" Bảo vệ cửa trả lời: "Ung thư thì phải? Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, người nhà cô ấy nói như vậy." Tần Tư Ngữ thật khó hiểu mà nói: "Nhưng mà Susan vì cái gì muốn gạt chúng ta nói em họ cô ấy rất khỏe đây?" Trì Oánh thở dài, "Có thể là... không muốn làm chúng ta khổ sở đi!" Tần Tư Ngữ mày nhíu chặt, "Không có khả năng! Tôi đã đem cái tên cặn bã kia xé nát rồi mà, tôi dám nói, bất luận kẻ nào nhìn cái video kia đều sẽ cảm thấy tên cặn bã đó cực kỳ ghê tởm, chính là một đống rác rưởi. Lâm Duyệt Duyệt sao có thể vì loại người như vậy mà đi tìm chết? Chuyện này quá kỳ quái!" Trì Oánh có điểm hoài nghi, "Rốt cuộc có bao nhiêu ghê tởm?" Tần Tư Ngữ liền lấy một đoạn video đưa cho Trì Oánh xem. Trì Oánh xem xong video, không khỏi cảm thán, "Quả nhiên ghê tởm..." Video cật lực phô bày một người đàn ông vô sỉ cùng hạ tiện, cho dù là ai xem video này đều sẽ cảm thấy tên đàn ông này chính là rác rưởi. Cô thực sự có điểm bội phục Tần Tư Ngữ, cư nhiên có thể làm một người đàn ông bày ra một mặt như vậy. Trở lại trên xe, Trì Oánh trầm ngâm nói: "Tôi có thể nghĩ đến ba khả năng, thứ nhất là cô ấy tuy rằng đã xem video, nhưng vẫn tự sát, như vậy tôi chỉ có thể cho rằng tâm lý cô ấy quá có vấn đề, thẩm mỹ cũng dị dạng cực độ, sẽ vì một tên rác rưởi như vậy mà tự sát. Người nhà nói cô ấy chết vì ung thư, có thể là sợ chuyện tự sát truyền ra ngoài bị người khác nghị luận." "Khả năng thứ hai, Susan không có cho cô ấy xem video, cho nên cô ấy không biết gương mặt thật của tên khốn kia, vẫn như cũ lựa chọn tự sát. Nhưng mà... nói như vậy Susan làm hết thảy không hề có ý nghĩa gì, nếu cô ấy muốn cho em họ mình chết thì chỉ cần không làm gì hết là tốt rồi, không cần mở ra một đường vòng lớn như vậy, có thể loại trừ khả năng này." Tần Tư Ngữ nhìn cô, "Khả năng cuối cùng chẳng lẽ là..." Trì Oánh tiếp tục nói: "Bảo vệ nói cô ấy là chết vì ung thư... nếu... nếu cô ấy thật sự là chết vì ung thư..." Tần Tư Ngữ lập tức nói: "Susan đang nói dối! Nếu Lâm Duyệt Duyệt là bệnh chết, đó chính là Susan đang lợi dụng cái chết của cô ấy để che đậy nhằm đạt được một mục đích nào đó!" "Mục đích..." Trì Oánh lặp lại hai chữ này. Sau đó cô cùng Tần Tư Ngữ đồng thời nói: "Cái tên khốn kia!" Trì Oánh biết, đời trước Susan nói với Lạc Minh Dịch rằng em họ của mình bị một gã cặn bã hại chết, Lạc Minh Dịch ra tay giúp cô ấy trả thù tên khốn đó, anh ta ra tay, kết cục của hắn ta tự nhiên sẽ không tốt đẹp mấy. Lần này cô ấy lại che giấu việc cô em họ đã chết, không có xin sự giúp đỡ từ Lạc Minh Dịch, là bởi vì... đã không cần Lạc Minh Dịch ra tay nữa. Cô em họ nếu là người bị bệnh ung thư, cô ấy cơ bản là không có tâm tình gì mà đi yêu đương, hơn nữa tên khốn kiếp kia cũng chưa chắc sẽ đối với một người sắp chết mà cảm thấy hứng thú. Hắn lừa gạt con gái chính là muốn lừa tiền hoặc lừa sắc, một người bị bệnh ung thư không có gì để cho hắn nhớ thương. Cho nên người mà cái tên rác rưởi kia gây thương tổn... Tần Tư Ngữ oán hận nói: "Cái tên kia kỳ thật là bạn trai cũ của Susan!" Trì Oánh gật gật đầu. Kiếp trước Lạc Minh Dịch chỉ có thấy cô em họ đã chết, sau đó nghe được Susan nói cô ấy là bị tra nam hại chết, xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Susan nên không có đi nghiệm chứng, liền hỗ trợ ra tay trả thù tra nam. Nếu hắn hỏi nguyên nhân cô em họ vì sao mà chết, Susan cũng có thể nói là tự sát, nhưng người nhà không nghĩ lộ ra ảnh hưởng danh dự của cô ấy sau khi chết, mới nói là bệnh chết. Lịch sử bệnh tình của người bệnh là bảo mật, Lạc Minh Dịch nếu không cố tình đi tra, cũng sẽ không biết được nguyên nhân chân chính về cái chết của cô ấy. Cô ta cố ý xin nghỉ ngay lúc bệnh tình của cô em họ nguy kịch, nói tâm tình em mình không tốt chính là muốn xây dựng nên vở kịch là em họ mình muốn tự sát. Mà lúc ấy Lạc Minh Dịch vừa vặn bởi vì cùng tiểu thư Smith đàm phán hợp tác mà không có thời gian nghỉ phép, sau khi xong việc càng có thể làm anh ta bởi vậy mà áy náy. Nhưng lúc này đây lại xuất hiện việc ngoài ý muốn, Lạc Minh Dịch không chỉ cho phép cô ta nghỉ phép, Trì Oánh cũng đem Tần Tư Ngữ đưa tới bên cạnh cô ta. Bởi vì Tần Tư Ngữ ngoài ý muốn ra tay, làm Susan thấy được một mặt ghê tởm nhất của hắn ta. Cô lấy được video, có thể ở một thời điểm thích hợp lợi dụng video này làm tên cặn bã kia thân bại danh liệt, cho nên đã không cần phải tiếp tục lừa gạt Lạc Minh Dịch, tìm kiếm sự trợ giúp của anh ta. Bởi vậy, cô mới nói em mình vẫn mạnh khỏe, không nghĩ người khác lại hỏi đến. Nghĩ thông suốt mọi chuyện, tâm tình Trì Oánh liền không có như vậy mà hỏng bét. Cô có một lần nữa nỗ lực, cũng không có khả năng ngăn cản cái chết của một người có bệnh tình nguy kịch. . ||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài ||||| Chỉ là Tần Tư Ngữ thực không cam lòng, tức giận bất bình, "Tôi cư nhiên bị một con nhóc lừa gạt, còn tưởng rằng chính mình làm chuyện tốt..." Trì Oánh chỉ là cảm thán, "Cô em họ đó cũng quá đáng thương." Tần Tư Ngữ trắng mắt liếc cô một cái, "Cô là muốn nói Susan thật đáng sợ à? Muốn cùng ông chủ của cô vạch trần gương mặt thật của cô ta hay không, làm cô ta cút đi?" Trì Oánh lắc đầu, "Tạm thời không cần." Cô không muốn gia tăng thêm nhân tố không ổn định, coi như có muốn nói, cũng phải chờ đến khi chuyện cô muốn làm đã làm xong. Hết thảy duy trì hiện trạng, đối với cô mà nói mới là dễ dàng khống chế nhất. "Cũng đúng," Tần Tư Ngữ cười, "Tuy rằng cô ta rất độc, nhưng còn xem như có giá trị lợi dụng, cô ta mà đi rồi công việc của cô có thể không nhẹ nhàng như vậy. Dù sao trên thế giới này vốn không có người tốt gì, cứ như vậy đi." Cái quan điểm này của cô ấy Trì Oánh không ủng hộ, "Tôi hẳn là xem như người tốt đi?" "Có lẽ đi, ai biết được?" Tần Tư Ngữ tự giễu mà cười cười, "Dù sao... Tôi khẳng định không phải là người tốt." Cô bỗng nhiên nhìn về phía Trì Oánh, trong ánh mắt mang theo vài phần chế nhạo, "Nói về chuyện cô chọn lúc này để đưa tôi tới gặp cô em họ, là không muốn cho tôi gặp được người nào đó trong tiệc rượu đi? Sợ tôi cùng cô tranh đoạt à?" Trì Oánh bị vạch trần tâm tư, quay đầu lảng tránh ánh mắt của Tần Tư Ngữ, "Nói bậy, tôi... mới không có..." "Để tôi đoán xem..." Tần Tư Ngữ dùng tay kéo cằm, "Tôi nhờ cô giúp tôi hẹn Lạc Minh Dịch, cô nói anh ta không rảnh, hơn nữa trong tiệc rượu anh ta sẽ xuất hiện... Người cô không muốn để cho tôi gặp được là người này đi? Lạc Minh Dịch... tôi đối với cậu trai trẻ này có chút ấn tượng, sẽ không phải là cậu ấy yêu thầm tôi chứ?" Trì Oánh thở dài. Chính là cô ấy đoán trúng hết. "Không có biện pháp, lão nương chính là vừa thông minh lại vừa xinh đẹp." Tần Tư Ngữ một bộ dáng bất đắc dĩ, "Người gặp người thích cũng là không có cách nào..." Cô nhìn về phía Trì Oánh, "Yên tâm đi, tôi sẽ không theo cô đoạt chàng trai trẻ này đâu... Đúng rồi, là cậu ta nói với cô là cậu ấy yêu thầm tôi sao?" Trì Oánh hàm hồ mà nói: "Coi là vậy đi." Tần Tư Ngữ hơi hơi mỉm cười, "Cho nên sao? Cô không phải là muốn cho tôi không xuất hiện ở trước mặt cậu ta đi?" Trì Oánh lập tức gật đầu. "Thật là..." Tần Tư Ngữ bĩu môi, bộ dáng thực ủy khuất, "Nhưng mà ai bảo cô là bằng hữu duy nhất của tôi?" Sau khi đưa Trì Oánh trở lại tiểu khu cô ở, Tần Tư Ngữ từ cốp xe lấy ra một cái túi xách đưa cho cô. "Quần áo?" Trì Oánh có chút kỳ quái, "Làm gì mua quần áo cho tôi?" "Còn không phải bởi vì phẩm vị của cô quá kém!" Tần Tư Ngữ bắt tay đẩy cái túi đưa cho cô, "Cô không phải thích Lạc Minh Dịch sao? Ở trước mặt cậu ta ăn mặc xinh đẹp một chút." Trì Oánh không muốn giải thích mình cũng không có thích Lạc Minh Dịch, đành phải nhận lấy. "Cố lên!" Tần Tư Ngữ ở bên tai cô nhỏ giọng nói, sau đó xoay người lên xe. ...... Trì Oánh cảm thấy, Tần Tư Ngữ này, cô càng ngày càng nhìn không thấu. Vốn chỉ là một người bạn trên mạng nói chuyện tương đối hợp ý, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp được ở trong cuộc sống thực, càng không nghĩ tới sẽ cùng Lạc Minh Dịch có quan hệ. "Có nghe thấy không, người ta nói anh là chàng trai trẻ kìa!" vừa về đến nhà, Trì Oánh nhịn không được cười ha ha. Những lời Tần Tư Ngữ vừa nói búp bê Tiểu Lạc đương nhiên đều nghe được, anh ta về nhà liền rất muốn tự bế mà ngồi xổm trong góc tường. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, chính là anh ta bị Susan lợi dụng mà không hay biết. Đêm nay đối với hắn đả kích quá lớn, cả người đều đã tê rần. Cô mở túi xách ra, quần áo xác thực rất đẹp, váy dài màu xanh nhạt, phong cách rất tươi mát. Nghĩ đến câu nói kia của Tần Tư Ngữ "Ở trước mặt cậu ta ăn mặc xinh đẹp một chút", cô bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng. ...... Ngày hôm sau thời điểm đi làm, Trì Oánh ma xui quỷ khiến thế nào lại mặc váy mà Tần Tư Ngữ đưa cho. Thời điểm đi vào văn phòng Susan khen cô một câu "Quần áo thật xinh đẹp". Bởi vì biết chuyện trước kia Susan làm, Trì Oánh hiện tại không tự giác mà muốn cùng cô ta giữ khoảng cách. Cô miễn cưỡng cười cười, "Bạn tôi tặng." Susan cười nói: "Vậy cô về sau mua quần áo tặng lại cho bạn của cô đi." Lúc này Lạc Minh Dịch lại gọi điện thoại muốn cà phê, Trì Oánh liền đi pha cà phê cho anh ta, xong đi vào văn phòng. Lạc Minh Dịch ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại cúi đầu xem tiếp văn kiện. Lúc này, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng gõ cửa. Giọng của Vương chủ quản từ cửa truyền đến, "Lạc tổng, tôi ở dưới lầu gặp tiểu thư Smith tới thăm, liền mang bà ấy vào." Cửa không có khóa, nên Vương chủ quản gõ cửa chỉ là tỏ vẻ lễ phép mà thôi. Tiểu thư Smith rất nhiệt tình mà dùng tiếng Anh chào hỏi, "Lạc tiên sinh, Trì tiểu thư, lại gặp mặt!" Trong lòng ngực bà vẫn như cũ đang ôm Alice, khi nhìn thấy Lạc Minh Dịch trong nháy mắt, Alice đột nhiên chạy khỏi, hướng về phía anh ta mà vọt qua. Lạc Minh Dịch lúc này động tác rất nhanh, xoay người liền từ cửa hông đi mất, bay nhanh qua xong đóng cửa lại. Trì Oánh trong lòng bỗng nhiên dâng lên một ý niệm kỳ quái, cô mở miệng đối với Alice nói: "Alice, tao biết mày muốn nói cho anh ta cái gì, cho nên... mày có thể không cần cào anh ta hay không? Rất đau, còn phải đi chích nữa." Cô có một loại cảm giác kỳ quái, Alice có thể nghe hiểu lời cô nói. Alice quả nhiên dừng bước chân, ánh mắt chuyển hướng về phía Trì Oánh. Trì Oánh đi đến bên người Alice, ngồi xổm xuống. Đôi mắt màu xanh lục của Alice đình trệ một lúc lâu, nó chậm rãi vươn móng vuốt, nhẹ nhàng cào ở trên mu bàn tay của Trì Oánh một chút, sau đó xoay người chạy đi. Trì Oánh chậm rãi cúi đầu nhìn về phía vết cào trên mu bàn tay của mình. Vết cào rất nông, chỉ cào ra một vết trắng trắng, cũng không có đổ máu. Nhưng cô cả người đều hoàn toàn cứng lại, thậm chí đã hoàn toàn nghe không được mấy lời cuống quýt của bà Smith đối với cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]