Edit: Dưa Hấu ________________________ Chờ đến khi Trì Oánh thay một bộ quần áo khác xong, ba người ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, mọi người đều rất ăn ý không ai nhắc tới chuyện vừa mới xảy ra. Lạc Minh Dịch nhìn cũng không thèm nhìn Trì Oánh một cái, hoàn toàn xem cô trở thành không khí. Tiểu thư Smith khụ một tiếng, vuốt ve Alice trong lòng ngực mình rồi nói: "Xin cám ơn các người đã giúp tôi tìm Alice về, tôi tới đây là muốn ngỏ ý có chuyện gì tôi có thể làm để đáp tạ hay không, trước đây tôi đã nói muốn nhường 2% lợi tức, nhưng Lạc tổng lại không muốn chiếm tiện nghi, khiến cho tôi rất bội phục, bất quá tôi vẫn hy vọng có thể làm chút gì đó để biểu đạt lời cảm tạ của mình." Trì Oánh nghe không hiểu tiếng Anh của bà ấy, trải qua chuyện vừa rồi lúc sau lại không có lấy búp bê Tiểu Lạc ra để giả làm máy phiên dịch, cũng may tiểu thư Smith sớm đã có chuẩn bị, từ trong túi xách lấy ra một cái máy phiên dịch, đưa lời của mình đã được phiên dịch cho cô nghe. Trì Oánh tuy rằng là học hành không ra sao, nhưng cũng biết tư duy của người phương Tây so với cô là không giống nhau. Người phương Tây rất hay dùng vật chất để biểu đạt lời cảm tạ của mình, sau khi tiếp nhận sự trợ giúp ngay lập tức trả thù lao là rất bình thường. Hơn nữa bọn họ không thích mua nhà ở, cũng như tiểu thư Smith vậy, bà ấy ở tổng công ty trong nước thì ở tại thành phố S, một năm thì có đến một nửa thời gian ở tại chỗ này, nhưng bà ấy chính là không chịu mua nhà để ở, thà rằng mỗi ngày ở tại khách sạn. Thật ra nếu tính toán ra, bà ấy ở trong loại khách sạn 5 sao sang quý này thì tiền gom lại đã đủ mua mấy căn nhà. Trì Oánh ngược lại thì rất muốn mua nhà, đáng tiếc cô không có tiền. Giá nhà ở đô thị cấp 1 trong nước phải nói là ngoại hạng, cô hoàn toàn không mua nổi. Tiểu thư Smith chuyển hướng sang Trì Oánh, mỉm cười rồi nói: "Trì tiểu thư là một cô gái thông minh nhất mà tôi từng thấy, lần này ít nhiều cũng nhờ cô hỗ trợ." Trì Oánh cười cười, "Ngài quá khách khí rồi, tất cả đều là ý tứ của Lạc tổng chúng tôi, tôi chỉ là dựa theo phân phó mà làm việc thôi......" Cô đột nhiên nhớ tới câu nói của búp bê Tiểu Lạc đã nói qua rồi tự vỗ tay cho khả năng lý luận của mình, liền cố tình ở trước mặt Smith nói vài câu lời hay ý đẹp cho Lạc Minh Dịch. Lạc Minh Dịch quả nhiên hiện ra một tia nhìn ngoài ý muốn, anh ta liếc mắt nhìn Trì Oánh một cái, nhưng rất nhanh đem ánh mắt chuyển qua chỗ khác. Tiểu thư Smith cười nói: "Lạc tiên sinh là một đối tác rất tốt, chúng ta nhất định sẽ hợp tác lâu dài, hơn nữa ánh mắt của Lạc tiên sinh vô cùng vô cùng tốt, có một vị trợ lý ưu tú như vậy, tôi rất hâm mộ." Thời điểm bà ấy nói đến từ "Ưu tú", Lạc Minh Dịch nhịn không được lại hướng phía Trì Oánh liếc mắt một cái, trong ánh mắt chứa nghi ngờ rõ ràng, hiển nhiên là do hoài nghi cái từ "Ưu tú" này. Trì Oánh đáp trả một ánh mắt "Đó là anh không có ánh mắt", sau đó cô nói: "Tiểu thư Smith, tôi kiến nghị ngài vẫn là không nên đem di sản để lại cho Alice thì tốt hơn, số tiền này cũng không thể mang đến hạnh phúc cho nó, lại còn có thể đưa tới nguy hiểm." Tiểu thư Smith liên tục gật đầu, "Tôi cũng có ý này, tôi đã tìm luật sư sửa lại di chúc, đem di sản quyên tặng cho tổ chức cứu trợ động vật lưu lạc, dùng để trợ giúp càng nhiều động vật lưu lạc càng tốt." Trì Oánh rất tán đồng ý tưởng của bà, "Như vậy, Alice nếu biết được, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ." Đúng lúc này, Alice mở mắt, từ trong lòng ngực tiểu thư Smith nhảy ra tới, nhảy đến trên bàn trà. Tiểu thư Smith vội vàng đứng dậy kêu lên: "Alice mau trở lại, con làm như vậy rất không lễ phép!" Bà ấy đứng lên, muốn ôm giữ Alice lại, Alice lại đột nhiên nhảy lên, nhào về hướng bên cạnh của Lạc Minh Dịch, móng vuốt hung hăng mà cào xuống mu bàn tay của anh ta một chút, sau đó đáp xuống mặt đất, móng mèo kéo theo một vết máu dài đến cánh cửa đang mở, sau đó chạy đi ra ngoài. Sự tình phát sinh một cách đột nhiên, ai cũng không phản ứng kịp, tiểu thư Smith vừa rối rít xin lỗi, vừa đứng dậy đuổi theo Alice. Lạc Minh Dịch cúi đầu nhìn mu bàn tay bị cào của mình, vươn tay cầm khăn giấy từ trên bàn xoa xoa vào vết thương đang rướm máu. Trì Oánh vội vàng gọi điện thoại cho tiếp tân, để cho bọn họ cầm thuốc sát khuẩn cùng với băng gạc lên. Nói chuyện điện thoại xong, cô đi đến bên cạnh Lạc Minh Dịch rồi ngồi xuống, cầm tay anh ta lên. Miệng vết thương không quá sâu, nhưng vẫn luôn rỉ máu, Trì Oánh khẽ nhíu mày, "Chút nữa xử lý xong miệng vết thương, sau đó đi trạm phòng dịch chích một liều vắc-xin phòng bệnh đi." Lạc Minh Dịch lắc đầu, "Đừng khoa trương như vậy, không cần, khử trùng là được." Trì Oánh lại rất kiên trì, "Vẫn là chích một mũi đi, bằng không bệnh chó dại của anh phát tác cắn người thì làm sao bây giờ?" Lạc Minh Dịch trừng cô, "Cô mới cắn người!" Vài phút sau, có bác sĩ lên tới, khách sạn này cư nhiên còn gọi bác sĩ, đây là điều Trì Oánh không nghĩ tới. Bác sĩ là một cô gái trẻ tuổi, thời điểm cô ấy nhìn thấy Lạc Minh Dịch có vẻ có chút kích động, "Ngài là...... Lạc tổng đúng không? Tôi nghe người của tôi nói ngài ở tại khách sạn của chúng tôi, bất quá khách sạn không cho chúng tôi quấy rầy. Tôi...... tôi là người hâm mộ của ngài!" Lạc Minh Dịch lễ phép gật gật đầu, vươn tay để cho cô hỗ trợ sát khuẩn. Động tác của nữ bác sĩ nhanh nhẹn từ trong hòm thuốc lấy cồn i-ốt ra, động tác cẩn thận mà giúp Lạc Minh Dịch tiêu độc, sau khi thoa thuốc rồi băng lại. "Tốt nhất vẫn là đi chích vắc-xin phòng bệnh," nữ bác sĩ kiến nghị, "Trạm phòng dịch cách chỗ này không xa, đi một chút là tới rồi." Trước khi đi, nữ bác sĩ chần chờ đưa ra một thỉnh cầu, "Có thể...... chụp chung một bức ảnh không ạ?" "Xin lỗi không tiện." Lạc Minh Dịch rất dứt khoát mà cự tuyệt. Nữ bác sĩ lại không cảm thấy thất vọng một chút nào, nhỏ giọng cảm thán một câu "Thật ngầu", vui vẻ rạo rực mà đi khỏi. Thời điểm cô ấy ra cửa vừa đúng lúc tiểu thư Smith đến đây, sau khi bà ấy tiến vào lại là liên tiếp nói xin lỗi, "Rất xin lỗi, Alice ngày thường không có như vậy, nó chưa bao giờ cào người khác, trừ thời điểm động đất có cào tôi, chứ chưa từng cào qua bất luận người nào khác. Có thể...... Có thể là gần đây có sự tình gì đó dọa đến nó, có bất luận hậu quả gì tôi đều sẽ gánh vác." "Không có gì đâu, không cần phải để trong lòng." Lạc Minh Dịch đứng dậy nói, "Chỉ là vết thương nhỏ, đã xử lý tốt rồi." Trong lòng Trì Oánh lại đột nhiên run lên. Alice cào làm tiểu thư Smith bị thương là do sắp xảy ra động đất, lúc ấy nếu không phải nó, tiểu thư Smith có thể đã mất mạng. Mà nó lần này lại vừa vặn cào Lạc Minh Dịch bị thương, điều này có phải có ý nghĩa gì hay không? Chẳng lẽ nó là ngửi được hơi thở tử vong, dùng phương thức này để nhắc nhở? Cô ngồi ở trên sô pha nhìn nhìn, Lạc Minh Dịch lấy di động ra chơi, anh ta đối việc này không hay biết gì, cho nên mới có thể thoải mái mà chơi di động như vậy. Nhưng mà bước chân của thần tử vong, đã dần dần tới gần...... ...... Đại khái là do nữ bác sĩ nói cho khách sạn chuyện trong phòng có vết máu, nên không bao lâu liền có nhân viên phục vụ tới quét dọn vết máu, người tới vẫn là một cô gái trẻ, vẫn luôn nhìn lén ngắm nghía Lạc Minh Dịch. Nhưng cô gái này tương đối thẹn thùng, một câu cũng không dám nói, làm xong công tác của mình rồi liền đi khỏi. Bữa sáng qua đi, Trì Oánh đi cùng Lạc Minh Dịch đến trạm phòng dịch chích ngừa. Trạm phòng dịch cách khách sạn không đến 1000 mét, Lạc Minh Dịch không có kêu xe, tính trực tiếp đi bộ qua đó. Cùng với trước kia khi ở trên xe lửa thì khác nhau, thời điểm bọn họ ra cửa liền có không ít các cô gái quay đầu lại nhìn Lạc Minh Dịch, nhỏ giọng nghị luận. Thời điểm ở ga tàu hỏa mọi người đều cho rằng anh ta là người "bộ dáng đẹp trai giống Lạc Minh Dịch", bởi vì mọi người đều cảm thấy, Lạc Minh Dịch chân chính thì sẽ không ngồi loại phương tiện giao thông như tàu hỏa tốc hành này. Nhưng mà hiện tại anh ta từ khách sạn 5 sao đi ra, rất hiển nhiên sẽ được người ta cho rằng là "Lạc Minh Dịch bản chính." Ấn tượng Lạc Minh Dịch đem lại cho những người khác, chính là một đại tổng tài ngồi siêu xe, ở khách sạn 5 sao, như lúc này đây mới phù hợp với thân phận của anh ta. Dù sao thì Lạc Minh Dịch cũng không phải minh tinh ngôi sao gì, nên tin tức về anh ta chỉ có lưu truyền đi ra ngoài chỉ là mấy tấm ảnh chụp với số lượng không nhiều lắm mà thôi. Bản thân anh ta kỳ thật cũng không hoạt động ở trên mạng nhiều, thậm chí còn không có khai thông tin tài khoản cá nhân dùng để xã giao, chính là bởi vì quan hệ đến diện mạo cùng với thân phận, nên liền có được rất nhiều người hâm mộ điên cuồng không thể hiểu được. Băng qua một con đường lớn, lại đi tiếp về phía trước vài phút, liền đến trạm phòng dịch. Trì Oánh đột nhiên hỏi một câu, "Lạc tổng, mặc tây trang như vậy không nóng sao?" Đang giữa mùa hè, không biết vì cái gì, Lạc Minh Dịch luôn mặc tây trang, một bộ rất đứng đắn, lại rất...... làm ra vẻ. Lạc Minh Dịch vẫn giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng kia, "Không nóng." "Nhưng mà anh ra mồ hôi......" Trì Oánh nhịn không được nên nhắc nhở. Kỳ thật phần lớn thời gian Lạc Minh Dịch chắc là đều sẽ không nóng, cho dù là ở khách sạn hay là trên xe đều có điều hòa, hơn nữa máy lạnh cũng mở rất lớn. Nếu không phải do đi bộ đến trạm phòng dịch, anh ta căn bản không có cơ hội để mà ra mồ hôi. Trạm phòng dịch lúc này người đến không nhiều lắm, Trì Oánh tự giác phụ trách làm người chạy việc thanh toán phí, sau khi chờ lấy biên lai rồi trở về, bác sĩ để cho bọn họ đến phòng chích cách vách. Lại là nữ bác sĩ này. "Để cánh tay trần ra." Nữ bác sĩ rất ôn nhu mà nhắc nhở, ánh mắt lại dừng lại ở trên mặt của Lạc Minh Dịch. Lạc Minh Dịch "Ừm" một tiếng, đưa tay cởi tây trang ra, lại không cẩn thận chạm đến vết thương trên mu bàn tay, nhịn không được khẽ nhíu mày. Trì Oánh bất đắc dĩ đi lên giúp anh ta cởi nút áo, lại giúp anh ta cởi áo khoác âu phục, treo trên giá áo ở một bên. Nhưng mà Lạc Minh Dịch bên trong vẫn mặc áo sơ-mi dài tay, Trì Oánh xoay người giúp anh ta cởi bỏ nút áo, đem cổ áo một bên cánh tay nhẹ nhàng kéo xuống. Ánh mắt trong lúc vô tình liền nhìn xuống cơ bụng cùng xương quai xanh ẩn ẩn lộ ra dưới áo sơmi bị kéo ra, Trì Oánh có chút không dời được ánh mắt đi. Người đàn ông này, xương quai xanh thế mà còn đẹp hơn của cô là sao, quả thực là không có thiên lý mà. Cô còn mơ hồ thấy được vòng eo của anh ta. Sẽ không...... nhỏ hơn cả của cô chứ? Không không không, nhất định là ảo giác! Nữ bác sĩ giúp Lạc Minh Dịch chích thuốc xong, Trì Oánh còn đang nhìn chằm chằm anh ta, Lạc Minh Dịch rốt cuộc nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, "Cô còn thất thần gì nữa?" Trì Oánh lúc này mới vội vàng chạy tới, giúp anh ta cài lại nút áo xong xuôi, lại đem tây trang lấy xuống giúp anh ta mặc vào. Thời điểm đi ra cửa, Trì Oánh nghĩ đến một vấn đề, "Lạc tổng, anh nhất định thường xuyên tập thể hình đúng không?" Lạc Minh Dịch: "Ừm." Trì Oánh nhìn anh ta, "Vậy lúc anh tập thể hình...... Cũng mặc tây trang sao?" Lạc Minh Dịch: "...... Ngu ngốc." Sau đó liền làm lơ cô, sãi bước đi đến vạch qua đường cho người đi bộ, dừng lại chờ đèn xanh. LÚc đang đợi đèn xanh, Trì Oánh tiến đến bên cạnh Lạc Minh Dịch, thử hỏi thăm dò: "Lạc tổng, lần này nếu không phải tôi, hợp đồng với tiểu thư Smith không thể thành công đươc, tôi có phải đã lập công đúng không?" Lạc Minh Dịch nhàn nhạt nói: "Coi là như vậy." "Vậy......" Cô lại ghé sát vào một chút, "Tôi có thể yêu cầu một ít khen thưởng hay không?" Lạc Minh Dịch bất động thanh sắc lui về phía sau một bước, "Cô...... muốn khen thưởng cái gì?" "Đương nhiên là tiền rồi!" Trì Oánh lập tức nói. Lạc Minh Dịch ngược lại hơi ngẩn ra, sau đó mới chậm rãi nói, "Ừm." Trì Oánh cảm giác anh ta giống như có chút thất vọng. Là do thấy cô tham tiền tài nên cảm thấy có chút thất vọng sao? Anh ta không phải đã sớm biết cô là cái dạng người này sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]