Chương trước
Chương sau
Edit: Dưa Hấu @ThaoHuynh0303
Vì chị edit qué mượt, hông tìm được lỗi nên em mạn phép hông beta nha:3
#Mễ_Mễ
_________________________
Trì Oánh lại một lần nữa phát hiện tình huống này cũng không đúng lắm.
Biểu cảm của búp bê vải không phải là được vẽ lên sao? Làm sao biết thay đổi biểu cảm chứ?
Pin không phải đã tháo ra rồi sao? Tại sao còn có thể động đậy?
"A a a...... Quỷ a!"
Trì Oánh la lên một tiếng, rồi từ trên giường nhảy xuống, một chân đá búp bê vải lộn mèo, sau đó áp sát tới bắt đầu một trận quyề cước tay đấm chân đá. Vừa đánh loạn xạ, vừa kêu la ỏm tỏi: "Mày không được tới đây a! A a a, hù chết người rồi! Cứu mạng a!"
Búp bê vải bị đè ra đánh thê thảm, gian nan mà duỗi duỗi tay, "Nên kêu cứu mạng...... là tôi mới phải có đúng không?"
Nghe được giọng nói của búp bê vải, Trì Oánh càng thêm sợ hãi, động tác trên tay cũng càng điên cuồng hơn.
Búp bê vải: "......"
Thật vất vả khôi phục lại lý trí, Trì Oánh phát hiện chính mình đang ngồi ở trên người búp bê vải, búp bê vải bên dưới đã không còn nói chuyện nữa, chỉ là dùng nắm tay nện nện xuống nền nhà. Hình dáng búp bê cũng không phải là rất tinh xảo, nó không được làm từng ngón tay tỉ mỉ, quả đấm kia cũng chỉ là một khối liền với cánh tay.
Cô từ trên người búp bê vải nhảy xuống, sửa sang lại tóc tai, rồi hỏi: "Đúng rồi, mày vừa rồi nói mày là ai? Tao cảm thấy hình như thật sự là..."
Vừa nói vừa gật gật đầu, "Sự kiện kỳ dị này đều là sự thật, đây là lần đầu tiên tôi gặp được sự kiện thần bí kỳ quái, có hơi hưng phấn một chút......"
Búp bê vải Lạc Minh Dịch từ trên mặt đất gian nan mà bò dậy, bởi vì được chế tạo từ vải dệt cùng với một vài chất liệu đặc thù, mặc dù bị Trì Oánh hành hung một trận, nhưng nó cũng không có chịu bao nhiêu thương tổn.
Nhưng hắn không nói gì, trầm mặc mà nhìn chằm chằm Trì Oánh, tựa như đối với cô phảng phất sinh ra hoài nghi nào đó.
Trì Oánh có khả năng thích ứng phải nói là siêu cường, một khi tiếp nhận giả thiết kỳ quái rồi, thêm vào việc phát hiện đối phương trên thực tế không có thương tổn đến mình, cô liền bình tĩnh hơn nhiều.
Búp bê Lạc Minh Dịch tâm tình lúc này hết sức phức tạp.
Hắn từ nhỏ sinh ra đã ngậm muỗng vàng, những việc mà phải chịu ủy khuất đời này cộng lại, cũng không nhiều bằng hôm nay.
Tuy rằng không cảm giác được nỗi đau, nhưng thật sự là rất... oan uổng!
Lúc hắn vẫn còn trầm mặc, Trì Oánh đứng lên chạy ra phòng khách.
Búp bê Lạc có hơi bất ngờ ngoài ý muốn, chẳng lẽ cô ấy vì hành động vừa rồi của chính mình mà cảm thấy xấu hổ, không dám đối mặt với hắn?
Nhưng khi hắn nhìn thấy Trì Oánh dọn dẹp băng ghế nhỏ, ôm đồ ăn vặt trở về liền biết chính mình đã sai rồi, sai hoàn toàn.
Người phụ nữ này sao có thể sẽ có loại tình cảm xấu hổ được chứ?
Vì vậy, Lạc tổng cao quý bộc phát ra tiếng kêu gào từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn.
"Trên thế giới này tại sao lại có người phụ nữ không đáng yêu như vậy chứ!"
Thật là rớt trúng vận xui đổ máu tám đời, mới có thể gặp gỡ cô!
Trì Oánh ngồi đối diện với búp bê Lạc, mở ra một hộp bắp rang, mỉm cười nói: "Nếu anh cho là như vậy, thì nhất định là bởi vì anh không có kiến thức. Ừ...... Hôm nào dẫn anh đi gặp người bạn Tiểu Hà của tôi."
Cô lấy lên một viên bắp rang để vào trong miệng, tiếp tục nói: "Tới, nói chuyện xưa của anh đi, tôi nhớ rõ anh nói anh là Lạc Minh Dịch, ba tháng sau chết mất đúng không? Cho nên anh là chuyển kiếp trở về hả? Hay là hồn phách xuyên qua? Còn xuyên đến trên người búp bê vải? Ha ha ha ha...... Quá khôi hài."
Búp bê Lạc không nhịn được nổi giận, đột nhiên đưa tay đập một cái lên giường. Bất quá tay hắn mềm mại vô cùng, giường cũng rất mềm, một chút uy vũ khí khái đều không thể biểu hiện ra ngoài, trong nháy mắt mặt có chút như đưa đám.
Thật là hổ lạc xuống đồng bằng mà, hắn cảm thấy mình thật sự rất rất rất bi thảm.
Nhưng là hắn bây giờ chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ, cũng chỉ có người phụ nữ cực kỳ - cực kỳ - cực kỳ không đáng yêu trước mắt.
Chịu đựng lửa giận, búp bê Lạc nói: "Không sai, chính là có chuyện như vậy. Tôi cảm thấy tôi chết là do người khác hại, bên cạnh tôi bây giờ nhất định có người vô cùng nguy hiểm, tôi hy vọng cô có thể trợ giúp tôi, giúp tôi sống sót. Tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền, một con số mà cô cả đời đều chưa từng thấy qua."
Trì Oánh nghe được chữ "tiền", động tác bốc bắp rang ngừng lại, cảm thấy cực kỳ hứng thú hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Búp bê Lạc rất kiêu ngạo mà nói: "Nhiều ít đều được, tôi cho cô một tấm chi phiếu trống, cô muốn điền bao nhiêu thì điền bấy nhiêu."
Trì Oánh trước kia ở trong phim truyền hình đã thấy qua chi phiếu trống, cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, người dám đưa ra chi phiếu trống là xem thường người lấy chi phiếu không có kiến thức hay sao, sẽ không sợ đối phương viết ra con số trên trời hả?
Nếu mà là cô thì...
"Một ngàn tỷ cũng có thể trả sao?" Trì Oánh kích động lên.
Búp bê Lạc thiếu chút nữa muố chết đi lần nữa, "Một ngàn tỷ là cái quỷ gì? Tôi đem bán công ty cũng không có nhiều tiền như vậy..."
Trì Oánh vô tội nhún vai, "Anh nói điền bao nhiêu cũng được."
Búp bê Lạc muốn điên luôn rồi, "Như vậy cũng phải có hạn mức cao nhất chứ!"
Trì Oánh liền hỏi: "Vậy hạn mức cao nhất là bao nhiêu?"
Búp bê Lạc: "......"
Trì Oánh: "Tôi muốn lấy số hạn mức cao nhất."
Búp bê Lạc: "......"
Hắn thật sự...... quá khó khăn......
Bất đắc dĩ, hắn cắn cắn hàm răng không tồn tại, búp bê Lạc rốt cuộc cũng mở miệng: "Một nửa tài sản của tôi đều cho cô, được chưa?"
Trì Oánh đối với kết quả này coi như là hài lòng, cô biết Lạc Minh Dịch là người vô cùng có tiền, thường xuyên ra tay một cái là mấy trăm triệu đi thu mua công ty của người ta, một nửa tài sản của hắn hẳn là không ít.
Đương nhiên, cô (tự cho là) cứu người cũng không phải hoàn toàn là vì tiền, nếu Lạc Minh Dịch không có tiền, cô cũng sẽ thấy chết mà không cứu.
Nhưng đối phương lại có tiền, cô đương nhiên sẽ vô cùng - vô cùng - vô cùng vui vẻ mà cứu hắn.
Sau khi bàn xong giá tiền, cô bắt đầu nghiêm túc nghĩ cách cứu người như thế nào.
"Tôi đi tìm anh của bây giờ, nói cho hắn sắp gặp chuyện nguy hiểm, để cho hắn cẩn thận đề phòng." Trì Oánh nói.
Búp bê Lạc lập tức phủ nhận ý tưởng của cô, "Tôi sẽ không tin tưởng cô, tôi sẽ cho là cô là kẻ lừa đảo."
Trì Oánh: "Anh có thể nói cho tôi một sự kiện chỉ có anh biết đến, hắn sẽ tin liền."
Búp bê Lạc: "Không, tôi sẽ cảm thấy cô là người rình rập sự riêng tư của tôi, là người cực kỳ nguy hiểm, sau đó tôi chắc là sẽ áp dụng một chút biện pháp, để cho cô không cách nào đem bí mật này tiết lộ đi ra ngoài."
Trì Oánh tức khắc không biết nói gì, "Vậy...... như thế nào tôi mới có thể lấy được sự tín nhiệm của anh, làm anh tin tưởng lời tôi nói?"
Búp bê Lạc suy nghĩ trong chốc lát, quyết đoán mở miệng: "Tôi không có khả năng tùy tiện tin tưởng một người phụ nữ xa lạ, tuyệt đối không có khả năng."
Trì Oánh: "Vậy tôi đem anh đưa tới trước mặt anh của hiện tại, anh tự mình khuyên bảo chính anh?"
Búp bê Lạc điên cuồng lắc đầu: "Không, anh ta nhất định sẽ đem tôi hủy đi, tuyệt đối không được!"
Trì Oánh có chút nhức đầu, "Vậy tôi đi tìm cha mẹ của anh, khuyên bọn họ, sau đó làm cho bọn họ đi khuyên anh."
Búp bê Lạc lập tức lắc đầu, "Điều đó tuyệt đối không thể, thứ nhất, cha mẹ tôi so với tôi càng không tin người khác; thứ hai, như vậy sẽ làm tôi cho rằng cô càng nguy hiểm."
Trì Oánh: "Vậy...... anh có tin tưởng người nào khác hay không? Tôi bắt đầu từ người đó cũng được."
Búp bê Lạc thực kiên định: "Không có, tôi ai cũng không tin."
Trì Oánh rốt cuộc thở dài, "Chuyện này chưa xong, lại chuyện khác tới."
Cái này không được cái kia cũng không được, vị Lạc tổng này thật là khó hầu hạ mà.
Bất kể cô làm như thế nào, Lạc Minh Dịch đều không muốn tin tưởng cô, hắn tự nhiên càng không thể tin tưởng việc chính mình ba tháng sau gặp chuyện nguy hiểm.
Búp bê Lạc ngẩng đầu nhìn trời, thật lâu sau, bỗng nhiên mở miệng nói: "Tôi nghĩ, tôi sẽ tin tưởng một người."
Trì Oánh ánh mắt sáng ngời, "Ai?"
Búp bê Lạc: "Bạn gái tôi...... Nếu như tôi có, tôi cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cô ấy."
Trì Oánh biểu cảm có chút gian nan, "Ý của anh là...... để cho tôi nghĩ cách trở thành bạn gái của anh, sau đó anh sẽ nghe lời của tôi nói?"
Búp bê Lạc ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, "Nhưng khẳng định là tôi sẽ chướng mắt cô."
Ánh mắt Trì Oánh nháy mắt tràn ngập sát khí, "Anh...... nói...... cái...... gì......"
Búp bê Lạc hiển nhiên không nhìn ra được loại sát khí này, còn kiên nhẫn giải thích, "Ánh mắt tôi rất cao, phụ nữ muốn tiếp cận tôi rất nhiều, đều là người có dáng dấp xinh đẹp lại vô cùng ưu tú, nhưng mấy người đó đều thất bại."
Ngay sau đó, búp bê Lạc bị Trì Oánh nắm lấy chân xách lên, hất tay ném tới góc tường.
Trì Oánh nghiến răng nghiến lợi, "Bà đây mà để ý tới anh?"
Búp bê Lạc bò dậy, tựa như một chút cũng không có nhận thức được sai lầm của mình, "Cô nếu không phải say mê tôi, làm sao lại đặt người ta làm búp bê hình dạng của tôi đặt ở trên giường? Thừa nhận đi, cô không chỉ là say mê tôi, thậm chí buổi tối lúc ngủ còn sẽ......"
Lời còn chưa nói xong, búp bê Lạc lại bị xách chân lên, ném tới một góc khác trong phòng.
Trì Oánh nổi giận đùng đùng, "Nè, thứ đồ chơi này không phải tôi đặt làm, người say đắm anh chính là người kia, tôi chỉ là bị cái loại có thẩm mỹ không đáng tin cậy gieo họa, chỉ như vậy mà thôi!"
Búp bê Lạc từ trên mặt đất lại lần nữa kiên cường mà bò dậy, trầm tư trong chốc lát, nói: "Vậy người bạn kia của cô không chừng là kiểu người tôi thích, nếu là lời cô ấy nói không chừng có thể thành công! Tôi muốn gặp cô ấy! Mặc kệ như thế nào, ít nhất thẩm mỹ của cô ấy cũng ngay thẳng."
Trì Oánh bên môi hiện ra một nụ cười xấu xa không dễ phát hiện, sau đó cô từ trong phòng lấy ra một cái rương hành lý, ấn cái nút trên người búp bê Lạc đem nó thu nhỏ lại, rồi ném vào rương hành lý khóa lại.
Búp bê Lạc giãy giụa: "Cô làm gì vậy? Tôi muốn ngủ trên giường!"
Trì Oánh không để ý tới hắn, trực tiếp đem cái rương ném vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Trước khi đóng cửa cô nói một câu với búp bê Lạc, "Ngày mai tôi sẽ đem anh đi gặp người bạn kia của tôi, anh ngủ một giấc cho ngon đi, hẹn gặp lại!"
Giằng co lâu như vậy, cô đã sớm mệt mỏi, nằm xuống giường rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
......
Ngày kế tiếp, Trì Oánh đem búp bê Lạc cất vào trong túi xách của mình rồi mang vào công ty.
Búp bê Lạc cỡ nhỏ khoảng chừng như cái điện thoại di động, thật sự rất tiện lợi. Nếu từ phương diện này mà nói, công nghệ bí mật này thực sự lợi hại.
Buổi sáng công việc rất bận rộn, cô không thời gian nói chuyện với Tiểu Hà, cho đến giờ ăn cơm trưa mới làm xong, liền hẹn Tiểu Hà đi xuống tiệm lẩu nhỏ tự phục vụ dưới lầu cùng nhau ăn cơm.
Tiểu Hà dọc theo đường đi cầm di động bấm liên tiếp không ngừng, Trì Oánh liền hỏi: "Cậu bận việc gì sao?"
Tiểu Hà đi theo bên cạnh nói: "Chồng yêu của mình có scandal về bạn gái, mình phải nhìn xem là con hồ ly tinh nào, không biết xấu hổ!"
Lúc này hai người đã đi đến trước cửa tiệm lẩu, Trì Oánh đẩy cửa ra, có chút kỳ quái hỏi: "Làm sao, Lạc Minh Dịch có bạn gái?"
Tiểu Hà xua xua tay, "Hắn đã không phải là chồng mình nữa, chồng mới của mình tên là Điêu Bân, đẹp trai muốn chết."
Trì Oánh không biết nói gì, "Phải không, mình nhớ rõ cậu ngày hôm qua còn thích Lạc Minh Dịch."
Tiểu Hà "Hừ" một tiếng, buông di động xuống, giọng điệu có chút khinh miệt, "Ai thích hắn a? Cậu cũng đừng nói bậy, chồng tớ mà biết sẽ tức giận đó. Mình nói cho cậu biết, ngày hôm qua mình ở trên diễn đàn có thấy một bài viết, có thể từ diện mạo của đàn ông mà phỏng đoán phía dưới lớn hay nhỏ......"
Trì Oánh cứng đờ một chút, "Còn có loại phỏng đoán này?"
Tiểu Hà cười hì hì nói: "Đúng nha, xem từ trong bài viết phân tích, Lạc Minh Dịch có một cái đệ đệ, đẹp chứ không xài được, cho nên mình liền dứt khoát đổi chồng khác."
Vừa mới dứt lời, Trì Oánh liền cảm giác được, trong túi xách của mình có đồ vật nào đó kịch liệt mà nhảy dựng lên, đường như muốn từ trong túi xách nhảy ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.