Chương trước
Chương sau
Hẳn đây là thứ được gọi là khí chất đi.
Mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn nơi đầu mũi.
Là từ trên người anh.
Cũng không biết anh uống rượu gì, hương vị này nghe có chút ngọt ngào.
Yết hầu ngứa đến mức không thể chịu được nữa, Tống Mịch quay mặt sang một bên, che miệng đè giọng ho khan.
Đến khi gần như đã ngừng cơn ho, cô ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy đang đi ngang qua tòa nhà cao nhất Độ Thành, tổng bộ tập đoàn An Đạt, trong thời tiết âm u như này nhìn càng có vẻ cao ngất hơn thường, dường như có thể chọc mộ lỗ vào đám mây đen bất kỳ lúc nào.
“An Đạt, ôi…” Cô ấp úng phát ra tiếng.
Đột nhiên nghe được tên tập đoàn của mình, Đàm Tây Trạch đuôi lông mày khẽ động, không chút để ý hỏi: “An Đạt thì sao?”
“Cảm giác rất chèn ép, đêm nay tôi phải tăng ca đến hơn 9 giờ đây.”
Đàm Tây Trạch lạnh lùng tiếp lời: “Sao cô biết nó rất chèn ép?”
Dù sao cạnh tranh cũng rất lớn.
Lạnh lùng không thèm nói lời nào suốt cả đường đi vậy mà anh lại đột nhiên tám chuyện với cô, Tống Mịch có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thẳng thắng phàn nàn.
“Tôi đã làm một kế hoạch mà nếu bình thường thì có thể thông qua liền, nhưng hôm nay lãnh đạo lại nói có cấp trên xuống đây kiểm tra công việc, muốn có nhiều quyển tiểu thuyết có các số liệu tuyệt vời hơn, như vậy thì doanh số xuất bản mới tốt được, thế là đánh rớt hết toàn bộ mười bốn tiểu thuyết tôi tỉ mỉ tuyển chọn.”
“Đúng là tư bản vô tình, cỗ máy hút máu.”

“…”
Doanh số xuất bản.
Đàm Tây Trạch giống như lơ đãng hỏi: “Cô là biên tập viên à?”
Tống Mịch ừm một tiếng.
Trong đầu Đàm Tây Trạch khẽ lướt qua các nhà xuất bản dưới trướng tập đoàn mình hết một lần, ở Độ Thành chỉ có một nhà xuất bản là Bạch Nhật.
Đột nhiên, Tống Mịch vô cùng xúc động mà thở dài: “Chỉ cần tôi đủ nỗ lực, rất nhanh thôi là ông chủ có thể trải nghiệm được cuộc sống như ý anh ta muốn!”
Đàm Tây Trạch: “…”
Đàm Tây Trạch nhắm mắt nghỉ ngơi, hiển nhiên không muốn để ý tới Tống Mịch.
Tống Mịch cũng không bận tâm, nghĩ đến kế hoạch do tối nay tăng ca soạn ra rất có thể sẽ bị loại bỏ vào hôm sau, cô liền cảm thấy hơi phiền muộn, không nhịn được oán giận.
"Tất cả là tại cái tên Đàm Tây Trạch kia!"
"?"
Chu Lãng gần như đứng hình, tay lái suýt chút nữa không vững.
Anh ta vừa nghe thấy gì?
Làm việc bên cạnh tổng giám đốc đã hai năm, đây là lần đầu tiên Chu Lãng thấy có người dám ở trước mặt gọi thẳng tên tổng giám đốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.