Tống Mịch suýt chút nữa là thở không nổi mà bất tỉnh, kẻ có tiền thì đều không có tình người như vậy sao?
Bỏ lại một cô gái yếu đuối như cô trong cơn mưa to gió lớn ư.
Mưa thật sự quá lớn, Tống Mịch không có sức để tiếp tục đứng đây mắng anh nữa, xoay người nhanh chóng đi về phía bình điện nhỏ của chiếc xe đạp điện mình.
Chỉ có thể thử khởi động máy lại lần nữa xem có thể lên hay không thôi.
Lúc đi ngang qua chiếc xe Bentley kia, Tống Mịch thật sự chỉ muốn đá thật mạnh lên xe cho đỡ tức, nhưng nghĩ đến số tiền cao ngất ngưỡng để sửa chữa chiếc siêu xe này là cô lập tức bỏi cái ý nghĩ phi lý ấy đi.
Cô nghĩ đến một vấn đề, vì sao lại để chiếc Bentley này ở lại đây rồi lại lái một chiếc Rolls-Royce khác rời đi?
Một suy đoán khó chịu dần dần hình thành trong đầu của cô.
Bệnh AIDS.
Xe tôi không chở người mang AIDS.
Bởi vì cô đã ngồi khóc trên xe Bentley cho nên mới đổi một chiếc xe khác rồi bỏ đi sap?
Tống Mịch chỉ muốn nói, làm quá rồi đó.
Ly ly nguyên thượng phổ*.
*Nguyên bản là: 『 ly ly nguyên thượng thảo, một tuổi một khô khốc 』, xuất phát từ bài thơ 《 phú đến cổ nguyên thảo đưa tiễn 》của Bạch Cư Dị. “Ly ly nguyên thượng phổ” là cải biên của câu thơ này, dùng để hình dung một việc, một vấn đề bị làm quá lên.
Bên trong chiếc xe Rolls-Royce.
Đàm Tây Trạch giơ tay nới lỏng cà vạt, dáng vẻ lười nhác dựa vào ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-bao-toi-ngoi-khoc-tren-bentley/247331/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.