''Nhà tôi vẫn còn nợ người ta mười triệu, hu hu hu...'' Con người khi quá đau buồn, đầu óc lại càng trở nên tỉnh táo, Tống Mịch tinh tường tính toán: ''Lương mỗi tháng của tôi là năm nghìn tệ, nếu muốn trả hết nợ, tôi phải làm việc quần quật trong một trăm sáu mươi sáu năm mà không ăn uống, cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?''
Nói xong, Tống Mịch nhìn người phụ nữ bên cạnh, phát hiện cô ta vẫn không có ý định rời đi.
Đành phải ra tuyệt chiêu.
Tối nay cô nhất định phải lấy được tiền.
Thực sự xin lỗi.
''Còn một chuyện nữa!'' Tống Mịch thầm thở dài, khóc lóc thê thảm với giọng điệu cực kỳ buồn bã, kể lể: ''Tên cặn bã đó còn lây bệnh HIV cho tôi, ông trời ơi, hãy giết chết anh ta đi...''
"Cái gì?"
Thư Khả Tư trực tiếp ngắt lời cô, giọng điệu khiếp sợ: "Cô bị HIV?''
Tống Mịch chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, giọng điệu vô tội run run nói: "Cô không cần phải sợ, chúng ta chỉ nói chuyện đơn thuần với nhau như vậy, sẽ không bị lây HIV đâu.''
Dứt lời còn định đưa tay ra chạm vào người Thư Khả Tư.
Nhìn bàn tay đang vươn ra của Tống Mịch, Thư Khả Tư tránh như tránh tà, giống như nhìn thấy quái vật, sợ tới mức cả người ngả ra sau dính sát vào cửa xe.
"Đừng chạm vào tôi!"
Tống Mịch thu tay lại, rồi lại từ từ duỗi tay ra: ''Bệnh HIV chỉ lây qua đường máu, từ mẹ sang con, đường tình dục, tôi chạm vào người cô sẽ không bị lây đâu, cô đừng sợ!''
Cạch!
Tiếng mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-bao-toi-ngoi-khoc-tren-bentley/247317/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.