Chương trước
Chương sau
Dựa vào nhiều năm quen biết giữa anh ta và Đàm Tây Trạch, anh ta biết vẻ ngoài Đàm Tây Trạch ôn hòa nhưng lại có một trái tim lạnh lùng khó gần, không dễ tức giận.
Nhưng nếu để anh thực sự ra tay thì kẻ đó sẽ không có kết cục tốt.
''Vẫn ổn.'' Vẻ mặt Đàm Tây Trạch lạnh lùng, không nhìn ra là đang vui hay buồn: ''Tôi đang xem một vở kịch.''
''Xem kịch?''
Vân Chính cảm thấy hứng thú, đi đến chỗ yên tĩnh để nói chuyện điện thoại nên giọng nói rõ ràng hơn: ''Sao tôi không biết cậu có sở thích này vậy, ai diễn thế?''
Tiếng khóc của cô gái nhỏ càng lúc càng lớn.
Nghe có vẻ khá chân thật.
Đàm Tây Trạch nói: ''Một diễn viên sẽ đoạt giải Oscar trong tương lai.''
Vân Chính càng thêm hứng thú, định hỏi thêm nhưng anh không cho anh ta cơ hội, nói ngắn gọn: ''Cúp máy đây.''
Vừa cúp điện thoại, tiếng khóc đồng thời cũng dừng lại.
Không khóc nữa?
Anh ngước mắt lên thì thấy cửa ghế phó lái không mở, Thư Khả Tư vẫn còn ở trong đó.
Thật ra không phải Tống Mịch bỏ cuộc không khóc nữa, mà là vì cô khóc dữ dội quá nên cổ họng bị sặc.
Cô không kiểm soát được cơn ho khan kịch liệt.
Thư Khả Tư ở bên cạnh vẻ mặt sững sờ, nhìn Tống Mịch dựa vào tay lái ho dữ dội đến mức hoàn toàn quên mất việc khóc, hỏi cô bằng một giọng điệu nghi hoặc khó tin.

''Cô bi bệnh à?''
Tống Mịch giơ tay phải lên, vừa ra hiệu cho cô ta đợi một lát, vừa nói: ''Chờ... Khụ khụ khụ... Chờ tôi ho xong rồi nói!''
Thư Khả Tư: ''...''
Suýt chút nữa thì bị ho đến chết, Tống Mịch khó khăn lắm mới kìm được cơn ngứa trong cổ họng, gương mặt đỏ bừng, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Thư Khả Tư.
Cả hai người đều rơm rớm nước mắt, mặt Tống Mịch trông còn thảm hơn, có thể thấy cô khóc thật đến mức nào.
Nước mắt còn làm nhòe lớp trang điểm, hai bên mắt có hai vệt nước đen dài.
Bốn mắt nhìn nhau.
Không khí càng thêm lúng túng gượng gạo.
Tống Mịch bật khóc thút thít, phá tan sự im lặng: ''Cô có thể đi xuống được không? Để tôi yên tĩnh một lúc.''
"?"
Thư Khả Tư trợn to hai mắt: "Cô thật sự có bệnh sao? Đây là xe chồng chưa cưới của tôi!"
''Chồng chưa cưới cũ.'' Tống Mịch sửa lại lần nữa.
Thư Khả Tư bị chọc tức đến mức đau đầu, hai mắt đỏ bừng, tức giận nói: ''Cô đừng nói nhảm nữa, mau xuống xe cho tôi! Tối nay tôi không đợi được Hiển Châu thì sẽ không rời đi!''
Tống Mịch bất động nhìn chằm chằm Thư Khả Tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.