Tống Mịch kéo tay cầm, hít một hơi thật sâu và không ngừng nhắc nhở bản thân.
Khóc! Cố gắng khóc là xong việc!
Sau khi hít thở xong, Tống Mịch mở cửa xe ra, giơ một chân lên duỗi vào rồi ngồi ngay ngắn trên ghế lái. Vừa định đóng cửa thì cô khựng lại.
Hiệu quả cách âm của xe này chắc hẳn là rất tốt đúng không?
Để phòng ngừa quý ngài kia không nghe thấy tiếng khóc thê lương của cô, tốt hơn hết là nên mở cửa.
Đèn xe bật sáng, Tống Mịch vừa quay đầu liền thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ ngồi trên ghế phụ, diện mạo vô cùng xinh đẹp quyến rũ, mái tóc xoăn dày gợn sóng, đôi môi đỏ mọng trang điểm theo kiểu cổ điển, đặt trong một đám phụ nữ với nhau chắc chắn là hạc giữa bầy gà.
Người phụ nữ nín khóc, nức nở hỏi Tống Mịch: "Cô... Cô là ai? Hiển Châu đâu?"
Hiển Châu?
Ồ, có lẽ là tên của người đàn ông kia.
Tống Mịch không trả lời, thầm nghĩ trước mắt thử thuyết phục người phụ nữ này rời đi xem sao: "Cô gái, cô xem cô xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không nên tự buộc chặt mình vào một người đàn ông."
"Không..." Người phụ nữ buồn bã lắc đầu, lấy tay lau nước mắt: "Không ai có thể so sánh với Hiển Châu, tôi chỉ thích anh ấy, anh ấy ở đâu?"
Xem ra tình cảm rất sâu nặng.
Tống Mịch cân nhắc lời nói của mình, sau đó thốt ra vài lời mà ngay cả bản thân cũng thấy hơi quá: "Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Tôi công nhận là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tong-bao-toi-ngoi-khoc-tren-bentley/247313/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.