Chương trước
Chương sau
Tống Mịch kéo tay cầm, hít một hơi thật sâu và không ngừng nhắc nhở bản thân.
Khóc! Cố gắng khóc là xong việc!
Sau khi hít thở xong, Tống Mịch mở cửa xe ra, giơ một chân lên duỗi vào rồi ngồi ngay ngắn trên ghế lái. Vừa định đóng cửa thì cô khựng lại.
Hiệu quả cách âm của xe này chắc hẳn là rất tốt đúng không?
Để phòng ngừa quý ngài kia không nghe thấy tiếng khóc thê lương của cô, tốt hơn hết là nên mở cửa.
Đèn xe bật sáng, Tống Mịch vừa quay đầu liền thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ ngồi trên ghế phụ, diện mạo vô cùng xinh đẹp quyến rũ, mái tóc xoăn dày gợn sóng, đôi môi đỏ mọng trang điểm theo kiểu cổ điển, đặt trong một đám phụ nữ với nhau chắc chắn là hạc giữa bầy gà.
Người phụ nữ nín khóc, nức nở hỏi Tống Mịch: "Cô... Cô là ai? Hiển Châu đâu?"
Hiển Châu?
Ồ, có lẽ là tên của người đàn ông kia.
Tống Mịch không trả lời, thầm nghĩ trước mắt thử thuyết phục người phụ nữ này rời đi xem sao: "Cô gái, cô xem cô xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không nên tự buộc chặt mình vào một người đàn ông."
"Không..." Người phụ nữ buồn bã lắc đầu, lấy tay lau nước mắt: "Không ai có thể so sánh với Hiển Châu, tôi chỉ thích anh ấy, anh ấy ở đâu?"
Xem ra tình cảm rất sâu nặng.
Tống Mịch cân nhắc lời nói của mình, sau đó thốt ra vài lời mà ngay cả bản thân cũng thấy hơi quá: "Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Tôi công nhận là anh ta rất giàu, lái chiếc Bentley phiên bản giới hạn, hơn nữa còn đẹp trai, giọng nói cũng rất êm tai…"
Càng nói cô càng cảm thấy không đúng, người như vậy thì ai muốn buông bỏ chứ!

Nhưng cô vẫn cắn răng nói cho xong: "Nhưng dù sao anh ta vẫn chỉ là một người đàn ông!"
Đàn ông thì có gì tốt.
Ví dụ như lăng nhăng.
Không ngờ người phụ nữ lập tức kích động nhảy dựng lên: "Hiển Châu không giống những người đàn ông khác!"
Tống Mịch bị hét giật cả mình.
"Cô là ai?" Người phụ nữ tức giận chỉ vào cô: "Mau xuống xe, Hiển Châu mắc bệnh sạch sẽ, anh ấy sẽ không cho người khác tùy tiện lên xe của mình."
"..."
Một hồi im lặng.
Tống Mịch không muốn chọc giận người phụ nữ kia, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Vậy tại sao cô cũng lên xe?"
Người phụ nữ kia: "Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy!"
"Là vợ chưa cưới cũ." Tống Mịch sửa lại.
Vừa nghe đến từ "cũ", nước mắt của người phụ nữ lại như vỡ đê, hai tay ôm mặt òa khóc.
Tống Mịch bên cạnh trơ mắt nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.