Bên phía nhà họ Lục, sau khi cơm nước xong xuôi, Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến đều rất hiểu chuyện muốn nhận nhiệm vụ rửa bát.
Từ lúc xế chiều về Lục Hành Sâm vẫn đang bận rộn nấu cơm tối, có lẽ nửa đời trước anh chưa từng tự đun nước sôi bao giờ, nhưng bây giờ có thể một bữa ăn tối thịnh soạn cho con trai, đã là tiến bộ cực lớn.
Lúc đầu nhà họ Lục có lắp máy rửa bát, nhưng lại bị Lục Hành Sâm làm hỏng. Thế là, trước khi đổi cái mới thì chỉ có thể quay về hình thức tương đối nguyên thủy.
Nhưng mà đối với một cặp đôi nhỏ, thì chuyện cùng nhau rửa bát cũng là chuyện hết sức ngọt ngào.
Lạc Thư Nhan thay áo thun rộng màu trắng, phối với quần bò bó, tóc dài thì tiện tay búi gọn lại.
Thẩm Yến mặc áo len màu xám, phối với quần dài màu đen, hai người đi hai đôi dép giống nhau, dép cho nữ có màu trắng gạo, dép nam có màu xám đậm.
Đèn trong bếp nhẹ nhàng sáng sủa, giữa mùa đông này, nếu nhìn từ góc độ của người ngoài sẽ thấy hai người giống đôi vợ chồng mới cưới.
Trong đầu Lục Hành Sâm xuất hiện ý nghĩ này, chính bản thân anh cũng giật mình.
Rõ ràng hai đứa mới mười tám mười chín tuổi, cho dù thật sự có thể thuận lợi ở chung đến kết hôn thì ít nhất cũng phải đến mấy năm sau mới xảy ra, sao anh lại nghĩ như vậy chứ?
May mà suy nghĩ này chỉ có mình anh biết...
Lục Hành Sâm không muốn đi quấy rầy, làm phụ huynh lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-toi-la-nam-chinh-van-khoi-diem/1148077/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.