Kỳ thật nếu như không có ảnh hưởng của giấc mơ kia, Lạc Thư Nhan cũng sẽ không liên tưởng nhiều như vậy, sau khi nói suy nghĩ của mình, cô lại vội vàng nói: “Thẩm Yến, mình chỉ đoán vậy thôi, có lẽ do mình nghĩ nhiều quá.”
Hai người bọn họ có một thỏa thuận bất thành văn, đó chính là liên quan chuyện liên quan tới đối phương, biết gì thì nói nấy.
Tựa như Thẩm Yến năm đó cũng không có thực tế chứng cứ chứng minh ba ba cô giàu đã nói cho cô, cậu cũng sẽ nói cho cô biết những gì cậu nghĩ, giữa bọn họ không nên có chuyện gì giấu diễm đối phương.
Sắc mặt Thẩm Yến nặng nề, cậu luôn rất thông minh.
Rất nhiều chuyện Lạc Thư Nhan không chú ý thì cậu sẽ để ý.
Ví dụ như, vừa rồi lúc chú kia xuất hiện, ma ma cậu đã sửng sốt một lúc.
Vài giây ngắn ngủi rất khó để phân biệt đâu là nét mặt đâu là biểu cảm của một người, nhưng cậu đã sống nương tựa với ma ma nhiều năm như vậy, cậu có thể nhận ra cảm xúc của ma ma không ổn.
Đúng vậy, Lạc Thư Nhan không có chứng cứ, cậu cũng biết, nhưng tiềm thức của cậu nói cho cậu biết, suy đoán của cô là thật.
Thẩm Yến mím chặt vành môi, giọng cạnh lẽo cứng rắn hơn vừa nãy, “Mình biết rồi.”
Lạc Thư Nhan giật mình, ôm gối ôm, không khỏi thở dài một hơi, “Vừa rồi hình như ba ba mình không muốn cho chú kia nói lung tung, cho nên mới đánh chú ấy ngất. Thẩm Yến, mình đang nghĩ,có lẽ người kia có quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-toi-la-nam-chinh-van-khoi-diem/1148025/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.