Nhìn đám thị vệ quỵ xuống đất, ánh mắt lạnh lùng của Hoằng Nhưng trở nên sắc bén: “Tìm được chưa?”
“Hoàng Thượng, thuộc hạ hành sự vô năng, không tìm thấy Triệu đại nhân.” Lục Thanh Sơn cầm đầu đám thị vệ nói, trên trán tràn đầy giọt giọt mồ hôi, quỳ trên mặt đất chờ Hoàng Thượng trách phạt.
Đôi mắt sắc lạnh phát ra sát khí ngùn ngụt: “Cút ngay.”
“Dạ, thuộc hạ xin cáo lui.” Không dám nhiều lời nữa, bọn thị vệ chầm chậm rút khỏi nội điện...
Hoằng Nhưng hít sâu một hơi, kiềm nén dòng máu đang sục sôi trong cơ thể, cầm lên mấy áng họa quyển, nhìn người trong bức tranh y hệt Thụ Thanh, thái độ lãnh khốc từng bước một được thay thế bởi nồng đậm lo lắng cùng bất an. Thụ Thanh, bây giờ ngươi đang ở đâu?
***
Mà lúc này, ở một nơi khác, Thụ Thanh ngả nghiêng lảo đảo đi qua đèo núi, lúc tìm được thành trấn có người sống thì đã là giờ Tỵ, hắn muôn phần mệt mỏi, thầm cảm thấy may mắn bản thân giờ đã bụi bặm đầy mặt, nên có thể tránh thoát quan binh nơi nơi tra hỏi, vừa lúc kiểu dáng áo choàng hắn khoác đơn giản mộc mạc, lại dính đầy bùn đất, nhưng nếu có người nào biết xem hàng chỉ cần thoáng liếc mắt là sẽ nhìn ra xuất xứ quý giá của nó ngay, chính vì điều này, Thụ Thanh mới phải tính toán đến mức đầu đau buốt. Hắn lia mắt nơi nơi nhìn quanh tới lúc an tâm mới dừng lại chỗ hẻm tối, tiến vào ngõ nhỏ, lúc đi ra đã thay một bộ quần áo vừa cũ vừa nát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/91606/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.