Thong thả đi tới, Đức Ngưng hành lễ với Hoàng Thượng đang ngồi trên điện: “Đức Ngưng khấu kiến Hoàng Thượng.”
Trở nếp may trên ống tay áo, Hoằng Nhưng không hề xem Đức Ngưng dù chỉ là một cái liếc mắt, lạnh giọng trả lời: “Bình thân.”
“Đức Ngưng ngày mai sẽ phải quay về Hạo Vẫn quốc, cho nên hôm nay mới phải phép mà đến cáo biệt Hoàng Thượng.” Không hề để tâm đến sự lạnh lùng của Hoàng Thượng đối với mình, nụ cười tao nhã của Đức Ngưng vẫn một mực hiện diện trên môi.
“Ân!”
Nét tươi rói vẫn chẳng đổi thay, nhưng trong giọng nói Đức Ngưng lại không khỏi bất giác mang theo nỗi buồn mất mát: “Hoàng Thượng, Đức Ngưng vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi ngài, tại sao Triệu đại nhân có thể có được tình yêu của ngài, mà bộ dáng Đức Ngưng thật rất giống hắn lại không thể?”
“Bởi vì ngươi không phải hắn.” Mỗi khi nghĩ đến Thụ Thanh, khuôn mặt Hoằng Nhưng chớp mắt lại trở nên vô cùng hiền hòa, ngay cả song đồng lạnh lẽo cũng phản chiếu tình ý dạt dào.
Đức Ngưng dáng vẻ phảng phất sự cô đơn: “Chẳng lẽ ta bề ngoài phải giống đến hắn từng li từng tí, ngài mới có thể thích ta?” Thì ra nàng vốn chẳng đủ tư cách để làm dù chỉ là một kẻ thế thân...
“Ta yêu không phải vẻ bề ngoài của hắn, nội tâm ngươi cho dù y hệt hắn, người ta yêu cũng sẽ chỉ là mình hắn.”
“Tại sao..?”
“Trẫm không có lý do gì phải giải thích với ngươi.” Ẩn đi vẻ hiền hòa trên mặt, ánh mắt Hoằng Nhưng lạị trở về vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/91604/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.