Mùa thu là mùa nhiều mưa, chẳng những thời tiết mang màu xám xịt mà trong không khí còn vương theo chút ẩm ướt, thật dễ khiến cho tâm tình con người nhiều khi cũng trở nên xao động không yên..
“Hoằng Nhưng, ngươi nói xem.. đây là lần đầu tiên Viêm Hồi rời khỏi kinh thành, y sẽ quen được với cuộc sống bên ngoài chứ?” Thụ Thanh sau khi tiễn bước Viêm Hồi xong, liền đặt mình ngồi trên chiếc ghế trong tẩm cung, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng hỏi Hoằng Nhưng đang khoác trên mình tấm áo long bào kim sắc rực rỡ, khuôn mặt lắng sâu nét thâm tình. [kim sắc = màu vàng]
Hoằng Nhưng dịu dàng vòng tay ôm Thụ Thanh vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn phớt qua trên đỉnh đầu hắn: “Ngươi đó! Suốt từ đêm qua, cứ luôn lo lắng vấn đề này, Viêm Hồi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nó cũng là thái tử của Long Hãn quốc này, là hoàng đế tương lai của một nước. Ngươi hẳn là nên tin tưởng nó.. được rồi, đừng nghĩ chuyện này nữa, đêm qua ngươi cũng không nghỉ ngơi, đi ngủ một lát đi.” Lần nữa ở trên môi hắn in lại một nụ hôn nhẹ nhàng, Hoằng Nhưng mới cẩn thận đem Thụ Thanh bế lên, mà chất giọng mang đầy sự ghen tuông kia, Thụ Thanh vì đang mải lo lắng cho Viêm Hồi cũng không nhận ra.
Đem hắn khẽ đặt trên long sàng lớn, nhẹ nhàng cởi bỏ ngoại bào trên người Thụ Thanh, Hoằng Nhưng mang theo yêu thương dịu dàng nói bên tai hắn: “Ta đi lâm triều. Trước khi ta trở về ngươi không được phép rời giường.”
Thụ Thanh khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/91598/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.