“Hoàng Thượng giá lâm.”
Thụ Thanh mới sửa sang quần áo chỉnh chu xong, trong lòng tràn đầy thắc mắc ngước đầu nhìn Ảnh Thạch Châm ( vật dùng để tính thời gian hồi xưa, giống như đồng hồ),giờ này Hoằng Nhưng lẽ ra hẳn phải đang cùng triều thần bàn luận nghị sự mà? Mặc dù trong lòng rối bời, nhưng hắn vẫn không quên lễ nghĩa mà chỉnh trang lại y bào trên người, đứng lên chuẩn bị tiếp giá.
Tiểu Đức Tử mới vừa thông báo xong, tiếng vọng còn chưa dứt, Hoằng Nhưng đã bước nhanh vào trong tẩm cung, ánh mắt lạnh lùng quét về phía đệm chăn hở ra trên giường, thanh âm lại khác xa với vẻ mặt, mang theo sự dịu dàng chỉ riêng đối với một mình Thụ Thanh mà nhẹ giọng hỏi: “Sao Viêm Hồi lại ở đây?”
“Thái tử....” Không biết nên giải thích như thế nào, Thụ Thanh kéo dài thanh âm mang theo chút khó xử, Hoằng Nhưng phương diện nào cũng hoàn hảo, chỉ duy khi gặp chuyện liên quan đến hắn sẽ trở nên rất vô lý, nếu biết hắn lõa thân mà cùng ngủ chung chăn gối với Viêm Hồi, dù cho Viêm Hồi là đứa con nối dõi duy nhất, hậu quả xem chừng cũng không thể tưởng tượng nổi…
Thấy hai gò má Thụ Thanh dần chuyển hồng, Hoằng Nhưng nhẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu, dùng ngón trỏ điểm lên bờ môi hồng hào mỏng manh của Thụ Thanh, chậm rãi nói: “Ta biết rồi.”
Sợ Hoàng Nhưng sẽ nổi trận lôi đình, Thụ Thanh vội vàng mở miệng giải thích: “Viêm Hồi có lẽ là do quá mệt mỏi mà thôi, nó tuổi vẫn còn nhỏ, cần được quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/91596/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.