Đặt bầu rượu trong tay tới trên bàn, Hồi Vân cũng không để ý đến lễ tiết mà ngồi phịch xuống, lấy chén trà làm chén rượu, rót một ly. Bất đồng với phong thái nhàn nhã phẩm rượu thường ngày, y nốc một hơi uống cạn, buông cái chén, khóe miệng lộ ra một nụ cười ưu thương: “Hoàng huynh, có phải ta rất ngốc hay không? Ta thậm chí còn không có gan dám mở lời, ta sợ, nếu ta nói ra rồi, ngay cả thân phận bằng hữu, ta cũng không được làm nữa.” Y lại rót một ly cho chính mình, nhìn gợn rượu long lanh trong chén, nụ cười trên môi y càng thêm chua xót.
“Ta thật sự rất yêu, rất thương hắn.” Khóe mắt Hồi Vân xưa nay dù trải qua chuyện gì cũng chưa từng ướt, vậy mà giờ lại hơi hơi phiếm hồng, hai dòng nước nhỏ cũng lăn xuống trên đôi gò má tái nhợt, y dường như cũng không hề hay biết, chỉ ôm ngực: “Ta thật sự rất yêu hắn, yêu đến đau lòng.” Nhưng y vẫn không dám nói, có lẽ là vì y quá hiểu Thụ Thanh, y biết sau khi hỏi xong, đáp án của đối phương sẽ là gì, cho nên y không dám thử. Loại cảm giác bức bối này… khiến y thống khổ giống như muốn chết đi.
Hoằng Nhưng nhìn chén rượu, tựa như nhìn thấy được ảnh ngược của Thụ Thanh, khiến trong đôi mắt y hiện lên sự ôn nhu không gì sánh được, Triệu Thụ Thanh đến tột cùng có ma lực gì, lại làm cho hai huynh đệ bọn họ phải chấp nhất cùng thống khổ như thế.
“Hoàng huynh ta nên làm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/2471297/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.