Tỉnh lại từ trong cơn mê man, nhận ra người đang ngồi bên giường là Hoàng Thượng, Thụ Thanh vội chống cánh tay hư nhuyễn muốn nâng thân dậy, lại bị Hoàng Thượng ấn nằm lại xuống giường: “Ngủ thêm chút nữa đi.”
Thụ Thanh lắc đầu, cảm giác hỗn loạn trong trí óc khiến hắn cũng không còn để ý đến lễ tiết thường ngày nữa, vả lại cơn nhức nhối khắp toàn thân cùng cơn đau đớn kịch liệt trước ngực, làm hắn bất giác nhíu lại lông mày, cho đến khi có một xúc cảm lạnh lẽo thiếp lên trán, Thụ Thanh mới thả lỏng mi kết, không có tâm tư đi tìm hiểu xem thứ giúp hắn có cảm giác mát dịu thoải mái kia là gì, Thụ Thanh lại mê man chìm vào trong mộng cảnh.
Nhìn sắc mặt Thụ Thanh đã không còn tái nhợt như lúc đầu, sự ôn nhu từ sâu trong nội tâm Hoằng Nhưng bất giác tràn ra, nghe tiếng thở nhè nhẹ của đối phương, điều đơn giản này lại khiến kẻ quý vi thiên tử như Hoằng Nhưng có loại cảm giác lo lắng kỳ lạ đang chảy vào trong tâm, Hoằng Nhưng nâng cánh tay, áp lên chính ngực mình, dường như thật sự có thể thông qua bàn tay cảm nhận được nhịp đập của trái tim đã trống rỗng nhiều năm kia, đắm chìm sâu vào trong đó, đây là thứ mang tên ‘ấm áp’ mà người ta vẫn thường nói đến sao? Cũng chính là hạnh phúc duy nhất mà đời này y gặp được?
Tiểu Đức Tử đứng ở ngoài cửa, sợ làm phiền đến Triệu đại nhân nghỉ ngơi, đành nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, Mẫn Thân vương cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/2471285/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.