Đi theo sau Duệ Vũ Việt Trạch, nụ cười bên môi Thụ Thanh vẫn không phai màu, ngược lại càng in sâu nơi khóe miệng, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt của Lê Hân, tiếu ý trên môi hắn mới chậm rãi biến mất, nhưng thần sắc trong đáy mắt vẫn thản nhiên như cũ.
Ra khỏi ám đạo, Duệ Vũ Việt Trạch xoay người liếc mắt nhìn lại Thụ Thanh vẫn mang khí phách ung dung, y lạnh lùng cười: “Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủn mà đã có thể tiếp cận được Lê Hân, nếu ngươi không phải người của Duệ Vũ Mộ Hàm, ta sẽ càng khâm phục ngươi hơn.”
“Ta chỉ không muốn để Lê Hân bị cuốn vào chuyện vô vị này, về phần ngươi có tán thưởng hay không, ta cũng không quan tâm.” Dựa vào công lực cùng tài trí của Lê Hân, nhất định là đấu không lại vị ‘nhị sư huynh’ đa đoan quỷ kế này, một khi đã như vậy, hắn sao có thể để cho đứa trẻ đơn thuần đó bị lôi vào dòng xoáy phức tạp này được.
Vẻ tựa tiếu phi tiếu hiện trên gương mặt Duệ Vũ Việt Trạch càng trở nên quỷ dị: “Thú vị thật, xem ra chúng ta ở cùng nhau tuyệt đối sẽ không nhàm chán, điều này làm cho ta càng thêm chờ mong đêm thần tiên của ngươi và ta đấy.” Y thuận thế đưa tay vòng qua eo Thụ Thanh, thấp giọng mờ ám ghé vào lỗ tai hắn mà phun nhiệt khí: “Cái eo này cũng chẳng khác nữ tử là mấy, không biết hương vị của nó sẽ thế nào đây.”
Thụ Thanh hơi nhếch lên khóe miệng, cười tựa xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/2471262/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.