Thời gian chậm rãi trôi qua từng chút một, Mộ Hàm đỡ Thụ Thanh đã tựa vào ngủ trên vai y nằm xuống giường, mang theo ý cười nhìn thoáng qua đứa nhỏ còn đang ngoan ngoãn ngủ trong lồng ngực, loại cảm giác ấm áp này khiến y như được tận hưởng hương vị mật ngọt của hạnh phúc, đây là gia đình sao? Có hài tử, có người mà mình yêu… Mộ Hàm ôm đứa nhỏ cẩn thận nằm xuống bên cạnh Thụ Thanh, niềm vui sướng dịu dàng thấm khắp toàn thân, khiến trái tim lạnh lẽo của y cũng dần trở nên ấm áp. Mộ Hàm vươn tay đem Thụ Thanh cũng nhét vào lòng, ngắm nhìn một lớn một nhỏ đang nằm gọn ở trong ngực, loại cảm giác xa lạ mà phấn khích này khiến ánh mắt y càng thêm nhu hòa, nhưng khi nghĩ đến thân thể của Thụ Thanh, hạnh phúc trên gương mặt lại dần bị nỗi sầu khổ thay thế...
“Khụ khụ....” Thụ Thanh bụm miệng kịch liệt ho khan, một dòng chất lỏng đỏ tươi chậm rãi trào ra từ khe ngón tay tái nhợt. Chứng kiến tất cả, trái tim Mộ Hàm chớp mắt liền đông cứng, nhưng lúc này y đã vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thụ Thanh quằn quại trong thống khổ, ngày càng tiến gần tới tử vong, loại cảm thụ chẳng khác nào khổ hình ấy, khiến Mộ Hàm bất giác ôm ngực, một tiếng lại một tiếng ho khan mãnh liệt mới lôi y giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ. Mộ Hàm vội ngồi dậy, đặt đứa nhỏ trên tay xuống giường, liền ôm thân thể yếu ớt kia vào lòng, nhẹ nhàng áp tay lên tấm lưng gầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/2471218/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.