Tỉnh lại từ trong cái ôm ấm áp mà không hề quen thuộc, Thụ Thanh có chút ngẩn ngơ nhìn thân hình quang lõa trước mắt, nhận ra người đang ôm chặt hắn trong ngực là Mộ Hàm, lại theo tầm mắt này nhìn trở về thân thể dưới chăn của hắn, thấy mình cũng không mảnh vải che thân, nhận thức đập vào mắt khiến Thụ Thanh giật mình đứng dậy, theo phản xạ vung chân đá Mộ Hàm ra, mà Mộ Hàm sớm đã tỉnh lại, xoay người một cái liền nhẹ nhàng đáp chân xuống đất.
Đứng lên, Mộ Hàm khẽ nở nụ cười tà tiếu: “Thân thể của ngươi quả thực đã khỏe hơn rất nhiều.” Thấy tinh thần Thụ Thanh phấn chấn như thế, Mộ Hàm vốn còn bao lo lắng trong tâm cũng vì thế mà bình ổn xuống.
Hai má hiện lên chút ửng đỏ, Thụ Thanh cúi đầu vội chuyển mặt sang hướng khác: “Ngươi mặc quần áo vào trước đã.”
Mộ Hàm khẽ nhíu mày, cũng không quan tâm tới nửa người trên của y đang lõa lồ trong không khí, mà là một tay nắm lấy cằm Thụ Thanh, kéo hắn về đối diện với mình: “Tại sao?” Ánh mắt ôn nhu nhìn quét qua đôi gò má hơi phiếm sắc hồng của Thụ Thanh, khoảng cách gần sát như thế này phần nào cũng khiến nội tâm đang phiêu diêu mất mát của Mộ Hàm kiếm được chút an ủi.
Chứng kiến đối phương ở gần như thế, Thụ Thanh ngại ngùng gạt tay Mộ Hàm ra: “Đừng như vậy.” Hắn sợ hãi sự ôn nhu cùng thâm tình của Mộ Hàm, bởi vì hắn biết, cả đời này mình cũng sẽ không thể cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/2471208/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.