Đem thân thể mảnh khảnh của Thụ Thanh ôm vào trong ngực, dùng ngón tay thưởng thức mái tóc dài đen bóng, ánh mắt nhu hòa Mộ Hàm vẫn chưa từng rời đi gương mặt người còn đang trong mê man kia.
“Chủ nhân.”
Dường như sớm biết trước sẽ có người xuất hiện, đôi mắt tràn ngập ấm áp của Mộ Hàm thoáng chốc đã khôi phục vẻ băng hàn, nhưng động tác dùng ngón tay tinh tế vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Thụ Thanh vẫn đang ôn nhu vô cùng: “Mộ Dung Lệnh Vân ở đâu?”
“Khởi bẩm chủ nhân, người này đang ở Minh Dược cốc luyện chế đan dược, thuộc hạ vô năng, không thể tiến vào trong cốc.”
Mộ Hàm lạnh lùng gật đầu, mềm nhẹ đem Thụ Thanh trong lồng ngực thả lại trên chiếc giường mềm mại: “Ta sẽ đích thân tới đó.”
“Dạ, vậy thuộc hạ đi chuẩn bị trước.”
“Ừm.” Cũng không thèm để ý tên thuộc hạ nháy mắt đã rời đi, Mộ Hàm chậm rãi cúi đầu, ở trên đôi môi Thụ Thanh in lại một nụ hôn thật sâu. Rời đi thần cánh hoa tái nhợt không có chút máu kia, Mộ Hàm mang vẻ mặt ôn nhu lần nữa vén lên mái tóc dài của Thụ Thanh: “Chờ ta trở lại.” Lời vừa dứt, lại đem bờ môi hơi lạnh nhẹ dán tại trên trán Thụ Thanh, cảm nhận được độ ấm đối phương truyền lại, Mộ Hàm mới thỏa mãn dời môi, ta sẽ bắt họ Mộ Dung kia chữa khỏi bệnh cho ngươi, vô luận đại giới là cái gì, ta đều nguyện ý...
***
Sắc trời dần tối, Thụ Thanh từ từ mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tinh-thu-ai/2471181/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.