Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Ba Tôn, mẹ Tôn.” Đỗ Mạn Ninh nhỏ giọng gọi một câu chọc hai ông bà cười to, Tôn Nặc An buông tay Đỗ Mạn Ninh ra đi tới ôm ba mẹ cười nói: “Ba, mẹ, con trai nhớ hai người muốn chết.”
“Con còn biết trở về, còn tưởng quên luôn ba mẹ đấy.” Tôn phu nhân nói như vậy nhưng cánh tay lại lau nước mắt, Đỗ Mạn Ninh tiến lên dỗ bà: “Mẹ Tôn à, không phải anh An vì việc học hay sao, hiện tại cũng đã về rồi.”
“Đúng thế, về rồi thì sẽ không đi nữa, ngoan ngoãn tiếp nhận xí nghiệp của Tôn thị, để hai người an hưởng thanh nhàn.” Tôn Nặc An cũng vội lấy lòng, lúc này Tôn phu nhân mới nín khóc mỉm cười: “ Là con nói đó, con còn không trở lại Tôn gia thì thật sự không trụ nổi nữa, sức khỏe ba con không tốt, công ty cũng không thể như trước, lần trước đã đóng cửa một tiệm vàng rồi.”
“Được rồi, bà già rồi, con trai vừa về đã nói không ngừng, không sợ làm nó hoảng quá mà chạy sao? Vào thôi đứng ngoài cửa làm gì, vào nhà đã.”
“Không được ba Tôn, con còn phải về báo cho mẹ anh An đã về, chờ lát nữa cùng mẹ qua.” Đỗ Mạn Ninh lùi ra sau, vốn dĩ cô định về nhà vì sợ không yên lòng mà vào.
“Mạn Mạn, em không khỏe sao? Nhìn em có chút hoảng hốt.” Tôn Nặc An nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Mạn Ninh liền nhíu mày, Đỗ Mạn Ninh vội lắc đầu: “Em không sao, đã hẹn với mẹ rồi, anh tới thì báo cho mẹ, cũng chỉ cách một con đường, em về nhà lát nữa lại tới.”
Giống như bỏ trốn chạy vội về xe mình, mở cửa xe ngồi vào, khởi động xe, chẳng dám nhìn lại bọn họ mà lái xe đi mất, mẹ Tôn kỳ quái hỏi: “Mạn Mạn làm sao vậy? Có chút không thích hợp.”
“Có gì mà không thích hợp, nghĩ ba năm nhớ ba năm, vừa nhìn thấy trong lòng kích động muốn chết rồi, sau này con bé và mẹ nó tới là được, không phải buổi tối còn có tiệc rượu chuẩn bị cho Nặc An sao? Lát hai mẹ con nó tới, mấy người mang hành lý của thiếu gia vào phòng đi.” Tôn lão gia chỉ người hầu ngoài cửa sau đó nói với Tôn Nặc An: “Nặc An à, con cũng nghỉ ngơi một lát đi, tiệc rượu buổi tối ba phải để con ra mặt trước mặt mọi người.”
“Vâng ạ.” Tôn Nặc An đáp một câu, lúc này cả nhà mới vào phòng.
Đỗ Mạn Ninh dừng xe ngoài cửa nhà mình, từ xa nhìn mẹ đang cắt tỉa hoa ngoài vườn, cô xuống xe đi vào vườn hoa, cầm kéo hỗ trợ: “Mẹ, anh An đã về.”
buổi tối không còn vì nặc an chuẩn bị tiệc rượu, một hồi các nàng nên lại đây, các ngươi lại đây đem thiếu gia hành lễ cấp nhắc tới trong phòng!” Tôn lão gia một lóng tay cửa mấy cái người hầu, sau đó mới lại đối với tôn nặc an nói: “Nặc an a, ngươi cũng nghỉ ngơi một hồi, buổi tối tiệc rượu thời điểm, ba ba phải làm đại gia mặt mệnh ngươi vì tân đổng sự.”
“Ân!” Tôn nặc an ứng một câu, người một nhà lúc này mới hướng biệt thự nội đi đến.
“Hôm qua con đi đón thằng bé mà hôm nay mới về?” Đỗ Ngọc Phân chẳng thèm đáp lại, Đỗ Mạn Ninh nói vậy, lúc này Đỗ Ngọc Phân mới dừng việc trong tay quay đầu nhìn con gái: “Mẹ nói gì con đã quên sao? Tuy rằng hai đứa có hôn ước nhưng còn chưa kết hôn, con phải có tự tôn tự ái.”
“Mẹ, con... con và anh An không xảy ra chuyện gì cả.” Chột dạ sửa lại vườn hoa, Đỗ Ngọc Phân nghe một câu như vậy, sắc mặt mới hòa hoãn nói: “Ừ, từ lúc ông con qua đời, mẹ chỉ có thể giữ được mấy trăm mẫu hoa, Tôn gia nghiệp lớn, chúng ta đua không được, ngàn vạn lần đừng để bị nói gì, để người Tôn gia bị xem thường lại khiến Tôn gia chê cười nhà chúng ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.