Chương trước
Chương sau
Yêu nghiệt cái quái gì

Đêm khuya, mưa to ào ào rơi bên ngoài, ta rúc người trên giường, cái miệng nhỏ cắn miếng sủi cáo tôm khô thạch anh còn nóng sốt.

Phạm sinh ngồi đối diện ta, ở trên bàn còn bày ra một tờ giấy Tuyên thành, dùng bút lông, không biết đang viết vẽ gì lên đó.

Ta mở miệng nuốt vào miếng cuối cùng, thỏa mãn liếm liếm môi. Phạm sinh ngẩng đầu, nhìn ta, vẻ mặt mang theo dịu dàng rồi cúi đầu. Trong phòng sách yên tĩnh, yên tĩnh thoải mái, giống như thời gian trong một khắc này tạm dừng lại, đời đời kiếp kiếp.

Ta khoác áo bước xuống giường, đi đến bên cạnh hắn, nhìn tờ giấy dưới dưới ngòi bút của hắn, không khí nao nao. Ta thấy mình ở trong bức tranh phồng hai má lên giống như con Thao Thiết*, một đoạn cổ tay trắng ngần lộ ra ngoài áo ngủ màu hồng bằng gấm

* Thao Thiết: Là con thứ năm của Rồng. Linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, có tính tham ăn vô độ.

Ta không vui bĩu môi: “Tranh vẽ nữ tử nhân gian phần lớn là đùa xuân, dạo chơi hoa viên, ngươi lại chỉ vẽ cái tướng ăn xấu xí này của ta.”

Phạm sinh nở nụ cười: ‘Đây mới là chân thật, không phải sao? Nữ tử làm ra vẻ điềm đạm, ta mới khinh thường không vẽ.”

“Nhưng mà … Ta như vậy thật là khó nhìn…”

“Ai nói thế? Ta thích …”

“Thích gì? Thích gì?” Ta thấy hắn đột nhiên dừng lại, vội vàng bắt chặt không tha.

Quả nhiên mặt hắn lại đỏ lên, song lần này hắn lấy được dũng khí, nói từng chữ một, “Thích… nàng như vậy.”

Trong lòng ta kinh sợ, ngước mắt lên liền chạm phải đôi mắt sáng như hồ nước của hắn. Hơi thở của người đó gần trong gang tấc, bức ép từng tấc da thịt của ta. Ta nhắm mắt lại, cảm giác hắn ấn lên trên môi ta một cái hôn nhẹ mà ấm áp.

“Này … Bức họa này nhìn trống quá, không bằng đề thêm mấy chữ đi.” Ta cuống quít xoay người, cảm xúc phập phồng khó có thể nén xuống.

Hắn trầm tư một lúc lâu, nói: “Đề hai chữ ‘Hồng Tụ’ cũng đủ rồi.”

Ta cúi đầu, sẵng giọng: “Tên thư sinh này, không làm việc đàng hoàng, mấy ngày nữa thi Hương đó, còn không chăm chỉ đọc sách.”

‘Có Hồng Thụ thêm hương, đọc sách tất sẽ đọc ít mà được nhiều.” Hắn lén nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của ta.

Ta giễu cợt hắn: “Thì ra ngươi cũng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt thế này đó. Nhưng mà ngươi thường nói: ‘Ba mươi trời chưa sáng, ngũ sĩ chưa phải là tiến sĩ’, ngươi muốn đậu tiến sĩ, chỉ vào trường thi làm bài mấy canh giờ là không đủ.”

Phạm sinh hít vào một cái: ‘Nàng nói…”

“Ngươi đã thử ‘Cầu tri kỷ’ chưa?”

Hắn lui về phía sau từng bước: “Đường ngang ngõ tắt như thế, không thể làm được.”

“Cầu tri kỷ” là phương thức hấp dẫn chủ khảo của các thí sinh, phổ biến rất rộng trong vương triều này, chính là cách trước khi thi đem thơ mình làm đưa cho danh nhân hoặc là quan chủ khảo giám định và thưởng thức. Đại đa số học quán sinh đồ ở kinh thành, bởi vì có hậu phương hùng hậu đều đã tiêu phí một số bạc lớn và tinh lực vào việc này, còn cuộc thi của bản thân lại xem nhẹ không ít.

“Điều này sao lại là đường ngang ngõ tắt chữ?” Ta lại trừng mắt nhìn cái tên đầu gỗ kia, “Bao nhiêu thí sinh đi được đường này, vì sao ngươi không đi được?”

Phạm sinh thở dài: “Nàng có điều không biết, nếu muốn đem thơ mình trình cho quan chủ khảo, phải qua rất nhiều mối quan hệ, sự dơ bẩn trong chuyện này đếm không xuể, Phạm Quân Dật ta mặc dù gia cảnh bần hàn, nhưng cũng nhờ học lực thật lên kinh đi thi, tuyệt đối không ham đường tắt.”

Ánh mắt ta xoay chuyển, nở nụ cười: “Nói cách khác, là người khinh thường việc trong thủ tục trình thơ lên trên là loại bẩn thỉu, chứ không phải bản thân không muốn ‘Cầu tri kỷ’ sao?”

“Nàng muốn làm gì?” Phạm sinh cảnh giác tiếp cận ta.

“Không … Không có gì. Ngươi đã không vui thì quên đi.” Ta cụp mắt, trong lòng thầm tính kế.

ᶘ ᵒᴥᵒᶅ

Trong từ điển của hồ ly, cho tới bây giờ chưa từng có hai từ “quên đi” này.

Đến đêm, ta liền thừa dịp Phạm sinh ngủ say, trộm tập thơ hắn viết, làm một trận gió yêu bay thẳng đến chủ khảo thi Hương – phủ đệ của Tu Văn quán đại học sĩ Tống Chi Vấn.

Cửa lớn Tống phủ tuy đóng chặt, nhưng không ngăn cản được ta chút nào. Xuyên qua đình viện hoa lệ, đó là thư phòng của Tống đại học sĩ. Ta cũng không tâm ngựa nhớ chuồng*, đem tập thơ đặt ở giữa án thu, liền muốn rời đi, đoán trước Tống Chi Vấn ngày mai sau khi thượng triều trở về tất nhiên sẽ chấn động. Ngoài ông ta ra, ta cũng không muốn nhiều người chen tay vào, hơn nữa Phạm sinh tài hòa như vậy, Tống đại học sĩ hắn cũng sẽ không thờ ơ.

* Không quên nhiệm vụ của mình

Trong một tích tắc xoay ngời, trong đầu đột nhiên cảnh giác, ta phản xạ hơi nghiêng người, khó lắm mới tránh được một chút yêu khí tập kích.

Sau lưng truyền đến tiếng cười như chuông bạc: “Thế giới này thật lớn, đúng là có đủ chuyện lạ, ngay cả hồ ly cũng muốn đạt được công danh sao?”

Yêu khí này quen thuộc như vậy!

Ta xoay người, quả nhiên, chính là người, không, yêu trong kiệu náo loạn buổi hoa đăng trung thu. Lúc ấy nàng ở trong kiệu, ta ở ngoài kiệu, nhìn không kỹ, hiện giờ chỉ thấy nàng toàn thân như không xương nằm ở trên ghế thái sư, yểu điệu nhìn ta, thật so với hồ ly chính thống là ta đấy còn quyến rũ hơn vài phần.

Không phải kẻ thù không đụng đầu. Ta cũng cười to nói: “Ngay cả cỏ rác cũng có thể làm tiểu thư nhà quan, hồ ly muốn thi thố công danh có gì ngạc nhiên chứ?”

Cả người nàng run lên, mắt hạnh lập tức trừng lên: “Cái gì mà cỏ rác? Ta là Lục Mẫu Đơn, Lục Mẫu Đơn!”

Ta không nói gì phất phất tay, cố ý muốn chọc tức nàng: “Không phải vậy sao. Một hoa yêu nho nhỏ có thể bám vào trên người thiên kim của đương triều đại học sĩ, nếu như người trên biết, xem xem có ngươi có bị nhổ sạch lục căn, trục xuất khỏi tam giới, vĩnh viễn không được siêu sinh không.”

“Này ….” Trên mặt nàng xẹt qua một vẻ bối rối, nhưng giấu đi rất nhanh, “Ta mới không sợ. Ngươi tưởng ta không biết sao? Người ở trên đâu có thể vì một nữ nhân phàm tục Vũ Mị Nương này mà loạn chứ, đâu có thời gian đi quản một hoa yêu nhỏ bé lta đây?”

Không ngờ tin tức của nàng cũng rất nhanh nhẹn.

“Nhưng còn ngươi …” Sóng mắt nàng lưu chuyển, “Động lòng trần tục, còn tự tiện can thiệp việc khoa cử ở nhân gian, lỗi này cũng không nhẹ đâu.”

“Ngươi… Ngươi … sao ngươi lại àbiết?” Ta kinh hãi.

Nàng đắc ý kéo sợi tóc: “Điều này không phải rõ ràng rồi sao? Thư sinh đêm trung thu kia, chính là ý trung nhân của ngươi đúng không?”

Ta hừ một tiếng, không đáp lại nàng.

Nàng cứ thế nói tiếp: “Song điều này cũng có thể lý giải, ngoại hình của thư sinh kia, mặt như quan ngọc, phong thần tuấn dật, đừng nói là ngươi, ngay cả ta, cũng nhịn không được động nhớ trần tục đấy.”

“Ngươi … yêu nữ này …” Ta cắn răng. Chẳng qua chỉ có đạo hạnh hai trăm năm, còn phải dựa vào cơ thể con người để tu luyện vậy mà dám giỡn uy phong ở trước mặt ta?

“Như nhau cả thôi.” Nàng cười rạng rỡ, tiện tay nhặt tập thơ kia lên, “Ồ, tài viết văn cũng đúng là đệ nhất, ta cũng không thể chờ nổi đến khí hút được dương khí của hắn nữa rồi.”

“Hoa yêu! Ta cảnh cáo ngươi, đừng có làm bậy, bằng không ta sẽ làm đẹp mặt ngươi!” Lửa hồ ly sáng lên trong lòng bàn tay ta, đừng trách ta độc ác, hoa yêu này này dám làm càn như vậy nữa, sẽ có đại họa.

“Đừng nóng đừng nóng!” Nàng thấy tình thế không tốt, vội kêu,” Ta đây không phải nói để ngươi cười sao. Hai ta cầu về cầu, đường về đường, ta không quấy rầy ngươi, ngươi cũng đừng đến phá hư chuyện tốt của ta, như vậy được không?”

Ta hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nói được một câu nghe được.

“Nếu ngươi không chủ động đụng đến ta, thì ta cũng không đối đầu với ngươi, nếu không…”

“Đây là điều đương nhiên, đương nhiên.” Trong mắt nàng vẫn tràn ngập vẻ mưu tính, nhưng mà lúc này, ta cũng không rảnh rỗi đi quan tâm, nếu không trở về nhanh, chỉ sợ Phạm sinh tỉnh dậy sẽ sinh nghi.

Vì thế vội vàng rời đi, tiểu yêu hoa này muốn là tiểu thư nhà quan thì để cho nàng làm.

ᶘ ᵒᴥᵒᶅ

Cách một ngày, từ lúc Phạm sinh tỉnh dậy, sắc mặt cũng không có gì khác thường, xem ra vẫn hoàn toàn chưa biết những chuyện ta làm sau lưng hắn. Như vậy cũng tốt, nếu hắn đã biết, với cái đầu gỗ đó, sợ rằng sẽ tạo ra một trận phong ba.

Mùng một tháng chạp, bảng vàng được dán lên, Phạm sinh sáng sớm đã vào thành xem bẳng, lòng nóng như lửa đốt nhưng ta lại vững như Thái Sơn. Ta đã sớm tới chỗ giám khảo nhìn lén thứ bậc, tên Phạm sinh đứng đầu bảng, Trạng Nguyên, không uổng phí ta khổ tâm một lần, ta không nói cho hắn, để cho hắn tự mình đi nhìn mới có thể kinh hỉ.

Chỉ là, thư sinh ngốc kia trước khi đi, nói một câu khiến đầu ta nổ đến choáng váng, tâm tư rối loạn.

Hắn cầm lấy hai tay ta, nhìn ta nói ; “Ta, Phạm Quân Dật nếu may mắn trúng tuyền Trạng Nguyên, nhất định phải cưới nàng làm Trạng Nguyên phu nhân!”

Trạng Nguyên phu nhân?

Hắn điên rồi phải không? Hắn biết rõ ta là …

Nếu không thì là đọc phải mất cái truyện huyễn tưởng, đoc đến choáng luôn rồi đấy chứ? Hắn thực sự nghĩ rằng, người và hồ ly có thể ở bên nhau cả đời sao?

Lúc sau, Phạm sinh mừng rỡ như điên trở về, ôm lấy ta vừa nhảy vừa nói, trong miệng không ngừng hô to hai chữ “Trạng Nguyên”.

“Nàng biết không? Quan chủ khảo đại học sĩ Tống Chi Vấn chính miệng nói với ta, ông vô cùng thích thơ của ta, ông còn tiến cử hiền tài là ta cho chức Trung thư thị lang đấy! Phạm Quân Dật ta mười năm gian khổ học tập, cuối cùng cũng không uổng phí!” Hắn hưng phấn không thôi, nhưng trong đầu ta, lại không ngừng lượn lờ: “Trạng Nguyên …phu nhân?”

Có lẽ, người và hồ ly, có thể bên nhau trọn đời đời?

Ta cũng không dám vọng tưởng điều này.

Ba ngày sau, triều đình đón tân khoa tiến sĩ vào cửa, thánh chỉ ban ra, Phạm Quân Dật làm Tân khoa Trạng Nguyên, nhận chức Trung thư Thị Lang, quan to tứ phẩm, nhậm chức ngay trong ngày. Ngay sau đó liền khua chiêng gõ trống nghênh tiến phủ đệ mới, tòa dinh thự của ta liền quạnh quẽ trong nháy mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.