Bảo bối cái quái gì
Mùa đông năm nay tới rất muộn, những vẫn làm cho người lạnh run.
Ta dẫn theo Lục Yểu đến quán chao ở phố Trường An. Chủ quán chao nhìn thấy bọn ta liền nở nụ cười.
Mặt hồ của ta tái đi, lão nhân này mấy trăm năm qua bán đậu phụ chưa bao giờ nhìn thẳng vào yêu, ngày hôm nay làm sao vậy?
Bà lão bán chao lại cười, đột nhiên mở miệng: “Cô nương lớn hơn nhiều đấy. Ai, cũng đúng, lại một trăm năm qua rồi mà.”
Bà hạ thấp tiếng nói xuống, xung quanh chỉ có ta nghe thấy.
Ta chỉ cười mỉa một lần.
Thời gian thấm thoát, không biết ngày tháng, đợi đến khi ta tỉnh ngộ lại, thì Lục Mẫu Đơn năm đó bị đánh về nguyên hình đã được bà bà dạy dỗ.
Ta cho mẫu đơn yêu kia một cái tên là Lục Yểu, lại độ linh khí cho nàng, tu hành một thời gian, nàng có thể hoá thành một cô nhóc phấn điêu ngọc mài, kéo tay ta đi dạo phố phường.
Lục Yểu thực ra là một yêu tinh tính nết không xấu, chỉ là tính khí lỗ mãng lại cố chấp, khó có được sự kiên nhẫn và quyết đoán của ta, cuối cùng phải dạy dỗ lại cẩn thận, tránh việc khi thả ra hại người hại mình.
Lúc này nàng đang dẩu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nhìn về phía ta, vẻ mắt khinh ghét chỉ chỉ mỡ chao trong tay: “Hồng Tụ tỷ tỷ, cái này đen thui, cái thứ hôi nồng trời này sao có thể ăn được?”
“Ngươi đừng thấy nó vừa khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-tieu-ho-vu-da-xao-song/2310540/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.