Cả ngày Lăng Viên không hề bước ra khỏi nhà.
Tính ra thì đây mới là lần thứ tư ông đặt chân lên mảnh đất này trong suốt mười mấy năm qua.
Nơi đây từng được ông ca ngợi rằng "Lục thủy thanh sơn đa linh tú"*, nhưng ông lại không thường xuyên ghé thăm.
*xem lại chương 22: viễn khách
Xắn ống tay áo lên, tìm vài thứ trong tủ lạnh để nấu nướng, dù sao cũng đang có đến ba cái miệng cần ăn.
Đợi tới buổi trưa bọn trẻ quay trở lại, chợt Hàn Tây báo với ông cả đám đã xin nghỉ học.
"Xin nghỉ? Tại sao?" Lăng Viên cau mày, rất bất mãn. "Ba đứa đã lớp 12 rồi, đây chính là thời điểm chạy nước rút, làm sao có thể tự cho phép mình buông lỏng vậy."
"Bác nghĩ rằngcòn ai có thể an tâm đọc sách trong tình huống hiện tại ư?" Kiều Úy Nhân lạnh nhạt nói.
"Đầu tiên là nghe hết chuyện xưa, xong sau đó phải mau chóng đi tìm mẹ của tôi." Hoa Hồ tiếp lời. "Bọn tôi cơ bản đã xác định được nơi mẹ tôi đến, chắc chắn là quán trọ "Chân trời góc biển" trước kia. Nhưng bọn tôi không biết đường, thực sự cần ông giúp."
Lăng Viên sửng sốt.
Chân trời góc biển.
Hai người hẹn ước nơi chân trời góc biển sao?
Mười mấy năm qua thành phố đã thay đổi rất nhiều, "Chân trời góc biển" nọ có thể bảo lưu nổi dáng dấp xưa cũ chứ?
Đến đấy sẽ thấy điều gì đây?
"Cha, con nghĩ kỳ thực cha cũng rất muốn biết tình hình hiện tại rốt cuộc đang diễn biến như thế nào." Hàn Tây thử thăm dò.
Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-sa/1493706/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.