Kể tới đây,cố sự tựa hồ đã đến hồi kết.
Sau câu biệt ly cuối cùng, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Bất tri bất giác đêm đã rất sâu, thị trấn nhỏ vào buổi tối vô cùng yên tĩnh.
Hồi ức kéo Lăng Viên về một cơn ác mộng của quá khứ, khi kể tới đây, ông đã cực kỳ uể oải.
Cảm giác y chang lúc nói lời biệt ly Lăng Thượng cùng Vân Liệt.
Giống ở nỗi đau đớn thê thảm, mà bất đồng là khi ấy Lăng Viên đang ngập tràn hy vọng, vì thế nên vui sướng, vì thế nên mong đợi.
Người kể lại cố sự không phải chỉ có mình Lăng Viên, nhờ Kiều Úy Nhân cung cấp một số lượng lớn thông tin, đoạn quá khứ kia mới được tái hiện hoàn chỉnh. Cho dù giữa chừng có người muốn hỏi cô lí do vì sao cô nắm rõ câu chuyện cũ này, nhưng rất nhanh bị tình tiết của nó đánh lạc hướng mà quên mất.
Hai người cùng kể, trên thực tế chủ yếu là Kiều Úy Nhân nói, Lăng Viên chỉ ngồi bên bổ sung. Mỗi lần Lăng Viên bị kẹt ở đoạn nào thì Kiều Úy Nhân luôn có thể nối tiếpcực mau chóng. Cứ như ngày nào cũng được nghe, nghe nhiều nên thuộc lòng, đồng thời một số ít nghi hoặc của cô đã tìm thấy lời giải đáp từ Lăng Viên.
Còn hai người bàng thính*, Hoa Hồ và Hàn Tây, thì lại chỉ im lặng lắng nghe.
*dự thính.
Một quãng thời gian hoàn toàn xa lạ cùng một loại cảm tình hoàn toàn xa lạ trong câu chuyện xưa dần dà hiện lên, nếu như không phải xuất hiện những cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-sa/1493693/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.