"Bây giờ là lượt phát thanh thứ ba trong ngày, trước khi bắt đầu xin mời mọi người lắng nghe bài thơ [Giả như]. 
.... 
Giả như nó đang ở đây. 
Tại sao chúng ta lại muốn trốn chạy. 
Nó muốn ta khóc. 
Hay mong ta cười. 
Giá mà tôi có thể tìm ra lí do nó đang tồn tại. 
.... 
.... 
.... 
Giả như nó thật sự ở nơi đây. 
Xin người hãy bỏ qua cho. 
Quyền lực là đứa trẻ một lần quay lưng là sẽ bỏ đi mãi mãi. 
Rời bỏ mặt hồ phủ bèo dạt mây trôi. 
Rời bỏ nơi đỉnh núi nở rộ pháo hoa. 
Bèo dạt đời đời trôi nổi. 
Pháo hoa thoáng qua rồi biến mất. 
Xin người chớ lo âu. 
Chẳng qua chỉ đang giả như nó ở nơi này. 
..... 
..... 
Đây chỉ đơn thuần là một lần phát thanh bình thường, chuyện đọc thơ qua loa cũng vô cùng phổ thông.  
Thế nhưng Dư bí thư lại đang đau đầu tại học viện Văn học.  
Nếu như nói cả sáu viện đều đang chậm rãi vang lên bài thơ không rõ ý tứ này, vậy có phải là chuyện bình thường nữa hay không? 
Bài thơ được lan truyền vào buổi tối, Lăng Thượng bị mời vào văn phòng đoàn.  
"Thơ là do em viết?" Dư bí thư cầm trong tay bản thảo lấy từ đài phát thanh.  
Lăng Thượng nở nụ cười.  
"Đây có lẽ là văn kiện thỏa hiệp đặc biệt nhất tôi từng nhận!" 
"Văn kiện thỏa hiệp?" Lăng Thượng nhướng mày. "Em còn tưởng là do bản kiểm điểm em nộp chứ." 
"Em ấy phạm lỗi, còn em đang tới xử lí hộ sao?" Dư bí thư lắc đầu, cả hai đều là sinh viên ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-sa/1493660/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.