Ngạn Vũ siết chặt tay, lòng bàn tay cô tủa mồ hôi từ lúc nào cô cũng không biết nữa…
Cô nhìn anh, nhìn người đàn ông băng lãnh trước mặt, trong lòng cô vừa cảm thấy chua sót, cũng vừa cảm thấy uất giận. Nén nhịn cảm xúc vào trong, cô gằn lên từng chữ:
– Chú dám? Chú dám giết anh ấy, tôi hận chú tới hết đời này… hận chú đời đời kiếp kiếp.
Cố Thành sững sốt vài giây, mấy giây sau, anh đột nhiên bật cười, nụ cười tàn khốc lạnh lẽo. Giận quá hóa thẹn, anh đập tay lên bàn thật mạnh, giọng anh gằn lên:
– Quách – Ngạn – Vũ! Cố Thành tôi thì có cái gì mà không dám, tới việc lấy con gái nuôi của mình tôi còn dám… em nghĩ là tôi nói đùa với em? Em nói xem? Hả?
Ngạn Vũ im lặng, cô biết rõ người đàn ông này đang rất giận, mà lửa giận của anh ta là “sơn hoả”, là lửa trên núi, nếu không dập tắt thì rất có thể sẽ biến thành núi lửa, rất khủng khiếp. Cô thì không lo cho cô, bởi cô biết anh ta sẽ không làm gì cô. Nhưng người cô lo là Sơn, anh ấy vô tội, anh ấy không đáng phải nhận lửa giận vô cớ từ Cố Thành…
Cố Thành nhìn cô, nhìn vào gương mặt trắng hồng đang nhăn lại vì sợ hãi của cô, thoáng chốc cõi lòng anh mới dịu xuống được một ít. Anh đột nhiên nghĩ đến ngày đó lúc còn ở bên cạnh anh, cô vẫn còn là thiếu nữ, dù rất xinh đẹp nhưng vẫn đậm nét thanh xuân trong sáng. Còn bây giờ, cô lớn rồi, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-nuoi-la-chong/245513/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.