Chương trước
Chương sau
Edit: Phong Vũ

Phong Vũ: Nhân kỷ niệm blog đã cán đích 1 triệu lượt view, hôm nay sẽ post nhiều truyện một lúc cho các bạn thưởng thức. Sáng nay đã mở màn bằng cô dâu bất dắt dĩ, tiếp theo đây sẽ là Bá nữ khiêm quân và Tình nhân bé nhỏ của tổng giám đốc xấu xa

Chuyện Trần Hiểu Quân đánh Vương Lệ Dung ở trên lớp nhanh chóng lan truyền khắp trường, hơn nữa lúc ấy còn có mấy người ở trong lớp chứng kiến toàn bộ sự việc, hậu quả Trần Hiểu Quân bị dư luận cả trường xem như là hình tượng của một “cô gái đanh đá”, xấu xa, hung dữ, phách lối, độc ác, vô lý. Trần Hiểu Quân cũng không quan tâm, vì ở trường cô đã quá quen với mấy lời đồn thổi kiểu này rồi, nói đâu xa từ thời năm nhất cô vốn đã ngang ngược, vô lý sẵn rồi, vậy mà đến năm thứ ba nhờ bất ngờ được khen thưởng mà ai cũng quay ngược lại khen ngợi cô hết lời, rồi sau đó vừa mới khai giảng lại bị đồn đoán, dèm pha về chuyện yêu đương, cho nên đối với mấy lời đánh giá mình như vậy, cô không chẳng thèm để vào tai. Nhưng mà sự thật lại không nhanh chóng kết thúc như Trần Hiểu Quân tưởng, thậm chí nó còn phát triển theo hướng mà cô hoàn toàn không ngờ tới.

Trình Hiểu Quân ở khoa Y lúc này cũng bù đầu với mấy cái thí nghiệm, khoa của anh lại ở khá xa khoa thể dục nên phải qua vài ngày mới biết chuyện Trần Hiểu Quân đánh người, từ lần cô đánh anh ở đại hội thể dục thể thao năm đó đã ba năm rồi anh chưa lần nào nghe nói Trần Hiểu Quân ở trường đánh người, lần này lại còn đánh một bạn nữ nữa, sau khi hỏi Triệu Bân về mấy tin đồn đó, mặc dù rất muốn đi tìm Trần Hiểu Quân nhưng anh lại phải cùng thầy ở lại phòng thí nghiệm đành gọi điện qua hỏi cô thế nào, anh tất nhiên khẳng định Trần Hiểu Quân sẽ không vô cớ đánh người, mà còn đánh người ở trong lớp. Nhưng lúc anh gọi qua, Trần Hiểu Quân dường như là giận hờn nói: “Cậu nghe đúng rồi đó!”

Khoa Y xa như vậy mà cũng biết đến chuyện này thì thầy cô khoa thể dục chắc chắn cũng biết, Trần Hiểu Quân không ngờ thầy giáo lại vì chuyện này mà tìm cô, làm cô lúc nhận được điện thoại của thầy còn giật mình tưởng mình nghe lầm, nhưng sự thật là cô không có nghe sai, thầy giáo bảo cô đến phòng làm việc…

Trần Hiểu Quân cũng không nhớ rõ mình đã từng đến văn phòng của thầy bao nhiêu lần rồi, chuyện tốt cũng có, còn chuyện xấu thì vô số, lần này đại khái cũng không phải là chuyện gì tốt…

Trần Hiểu Quân thấp thỏm gõ cửa phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, sau đó đi vào lên tiếng chào thầy, thầy giáo liền bảo cô ngồi xuống.

“Những lời đồn đãi gần nhất chắc em đã nghe thấy rồi đúng không?” Thầy giáo sau khi cân nhắc liền quyết định đi thẳng vào vấn đề.

Trần Hiểu Quân gật đầu, cho dù cô không quan tâm thì lúc nào cũng sẽ có người nhắc cô về đủ loại đồn đãi này.

“Chuyện em đánh Vương Lệ Dung là thật?” Thầy giáo thở dài, chuyện vốn cũng chả có gì to tát thế mà lại làm ồn ào huyên náo cả trường, lãnh đạo khoa nghe được liền lo lắng ảnh hưởng không tốt, muốn điều tra mọi chuyện cho rõ ràng.

Trần Hiểu Quân lại gật đầu: “Dạ, nếu không phải bạn ấy quá đáng, em đã không đánh cậu ấy rồi.” Trần Hiểu Quân không phủ nhận nhưng cô sẽ không để mặc cho người khác hiểu lầm mình mà nhất là thầy giáo, “Em thừa nhận em đã đánh bạn ấy, nhưng nếu thầy muốn hỏi em nguyên nhân thì thầy có thể kêu Vương Lệ Dung đến cùng em đối chất.”

Thầy giáo trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Thầy tin em sẽ không tùy tiện đánh người như lời đồn đãi kia, nhưng Trần Hiểu Quân à, bất luận là vì lý do gì, chắc em cũng biết đánh người là không đúng, cũng chẳng giải quyết được vấn đề.”

“Em biết.” Trần Hiểu Quân đương nhiên biết, nhưng lúc ấy cô thực sự không nhịn được nữa mới đánh Vương Lệ Dung.

Vẻ mặt của thầy giáo giãn ra một chút: “Nếu vậy, thầy sẽ không hỏi chuyện này nữa, Trần Hiểu Quân, chuyện lần này thầy biết em có chút kích động nhưng em vẫn phải viết một bản kiểm điểm nộp lại cho thầy.”

“Viết kiểm điểm?” Trần Hiểu Quân đã nhiều năm rồi không viết bản kiểm điểm, không ngời lại vì chuyện này mà viết kiểm điểm: “Vì sao là em mà không phải Vương Lệ Dung viết?”

“Em còn nói nữa, bảo em viết thì em cứ viết, còn xử lý Vương Lệ Dung như thế nào không phải là trách nhiệm của em.” Tâm trạng vừa mới tốt lên một chút của thầy đã bị một câu chất vấn của Trần Hiểu Quân đánh tan tành, “Đừng tưởng gần nhất em biểu hiện không tệ thì có thể kiêu ngạo, đã làm sai thì phải nhận sai, trở về viết kiểm điểm đi!”

Trần Hiểu Quân biết thầy đang giận, tuy rằng cô không chập nhận chuyện mình đánh Vương Lệ Dung là sai, nhưng dù sao cũng không đúng nên cúi đầu đi ra ngoài.

Trần Hiểu Quân trở về phòng ký túc, buồn bực ngồi ở trên bàn không biết nên viết bản kiểm điểm như thế nào, lúc còn đang phiền não thì Quách Tuyết đã đi chơi về, thấy Trần Hiểu Quân cầm bút thì giật mình hỏi: “Cậu đang viết gì vậy? Tớ không nhớ rõ cậu đã bao lâu không cầm bút rồi đó.”

“Viết kiểm điểm!” Trần Hiểu Quân tức giận nói.

Quách Tuyết sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện liền ra vẻ không thành vấn đề nói: “Cái này dễ ợt, đưa cho tớ, 10 phút là xong.”

“Cậu tốt như vậy á?” Trần Hiểu Quân không ngờ Quách Tuyết lại tốt bụng giúp cô viết bản kiểm điểm như vậy.

“Yên tâm, đừng có nghi ngờ lung tung. Tớ sẽ dùng thái độ tuyệt đối ngay thẳn mà nói sự thật.” Quách Tuyết oai phong lẫm liệt nói.

Trần Hiểu Quân do dự một lúc, dù sao mình cũng không viết được, vậy cứ để Quách Tuyết giúp cô viết, mình cũng không cần phải phiền não rồi: “Vậy được, giao cho cậu!”

Vượt ra ngoài dự kiến của Trần Hiểu Quân, Quách Tuyết thật sự dùng tốc độ rất nhanh để viết xong bản kiểm điểm đưa cho Trần Hiểu Quân: “Được rồi, cậu có thể mạnh dạn nộp cho thầy rồi đó.”

“Không phải càng viết càng đen đó chứ!” Trần Hiểu Quân lấy qua xem, vừa đọc vừa gật gù, viết đúng sự thật, sao bản thân mình lại viết không ra nhỉ, chẳng lẽ là người ngoài cuộc thì sáng? “Cũng được, tớ sẽ đem cái này nộp cho thầy!”

Trần Hiểu Quân vội vàng trước khi tan giờ học chiều đã mang bản kiểm điểm nộp cho thầy, thầy sau khi nhìn chằm chằm Trần Hiểu Quân hơn mười giây mới thở dài bảo Trần Hiểu Quân ra ngoài.

Trần Hiểu Quân thoải mái tiêu sái ra khỏi văn phòng, mặc kệ vừa rồi trong lòng thầy nghĩ gì, tất cả đều là sự thật, về phần Vương Lệ Dung kia, cứ mặc cho cậu đi bịa đặt đi!

Trần Hiểu Quân vừa định mặc cho Vương Lệ Dung đi bịa đặt, thì cô đã bị mấy lời bịa đặt đó chọc cho giận sôi lên… Trần Hiểu Quân từ trong văn phòng của thầy đi ra, lúc ngang qua WC thì đúng lúc nghe có người đang bàn tán chuyện của cô.

“Cái người vừa rồi đi ra ngoài là Trần Hiểu Quân đó hả?”

Tôi chính là người đó thì sao? Để tôi xem các cậu còn có thể nói tôi cái gì?

“Nghe rất nhiều người nói cô ta rất hung dữ, cả đám con trai đều chịu không nổi cô ta, chưa đây hai tháng là chạy thẳng cẳng…”

Tôi chia tay thì mắc mớ gì đến mấy người, cái đồ lắm mồm!

“Tớ cũng thấy cô ta hung dữ thật đó, cậu xem, ánh mắt của cô ta…”

Ánh mắt của tôi cản trở gì các người, nói đúng ra thì cái thực sự bị cản trở là lỗ tai tôi đây này!

“Tớ thấy mấy cậu bạn của cô ta thấy cô ta như vậy cũng chẳng dám tiếp cận, rất khả năng mấy cậu bạn đấy là bị cô dọa bỏ chạy đó…”

Tôi ngay cả mấy đứa con gái các người còn dọa không được vậy mà có thể đi dọa được lũ con trai ha?

“Haiz, về sau chắc chẳng có cậu nào dám tiếp cận cô ta, hẹn hò với cô ta quá…”

Chuyện này không cần các cậu quan tâm, tớ đây chả cần!

“Đúng đúng đúng, tớ còn nghe nói bạn trai cô ta cũng bởi vì bị ghét mới đá cô ta đó…”

Lại là cô ả Vương Lệ Dung!

“Haiz, tớ đoán về sau cô ta cũng không sẽ có bạn trai, cũng chẳng có ai ưa cô ta, thật đáng thương…”

Tôi đây cần các người tội nghiệp sao?

“Các cậu nói mấy câụ bạn đều ghét cô ta, vậy cô ta có thể là vẫn còn … không vậy.”

Là cái gì? Các người có gan thì nói đi!

“Rất có khả năng, các cậu đều nói cô ta chưa từng có bạn trai, tính tình cô ta lại xấu như vậy, bạn trai lần này lại nhanh như vậy đã đá cô ta, nhất định cũng không dám đụng vào cô ta…”

Các người còn dám nói những lời vô liêm sỉ như vậy, lại còn ở nơi công cộng như thế này nữa chứ? Trần Hiểu Quân một cước đá văng ra cửa, hầm hầm nhìn ba người nhiều chuyện trong WC: “Bất ngờ quá hả? Các cậu không phải tưởng tôi đi rồi đó chứ?”

“Bọn tôi…?” Việc bất thình lình có người đột nhiên xông vào đã khiến ba cô bạn kia hoảng sợ rồi, huống chi còn là người vừa rồi các cô mới bàn tán.

“WC thật đúng là chỗ tốt để xì xầm há!” Trần Hiểu Quân ra vẻ cảm thán, “Những lời vừa rồi các cậu nói tôi đều nghe hết cả rồi, các cậu nói bây giờ phải tính sao hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.